Sau khi uống xong, cô dùng dao nĩa cắt miếng bít tết fôi cho vào miệng.
Kết cấu của thịt rất ngon, nước thịt rất vừa, không bị chín quá và cũng không quá sống.
Ngon đến bất ngờ.
Sau khi Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô khen ngợi, anh chậm rãi bắt đầu cắt miếng bít tết, cũng tao nhã như vậy mà bỏ vào miệng.
Giang Nguyệt nhìn động tác ăn uống của Tiêu Kỳ Nhiên, anh vậy mà lại có thế nấu ăn, còn biết vẽ, trong lòng không khỏi có chút chờ mong: “Không biết anh còn có thể làm được gì nữa nhỉ?”
Cô nhiệt tình hỏi: “Anh nấu được đồ ăn Châu Á không?”
“Tôi chưa thử, nếu có cơ hội thì có thế học.” Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh trả lời:
“Trước đây khi đi du học, tôi chỉ có thể học ẩm thực Pháp từ người địa phương ở đó.”
“Khó trách hương vị lại giống như vậy.” Giang Nguyệt gật đầu: “Rất ngon, tôi hy vọng anh Tiêu có thế nấu thường xuyên hơn.”
Tiêu Kỳ Nhiên suy nghĩ một chút, sau đó nhẹ nhàng đổi chủ đề: “Nếu như em thích ăn đồ ăn chính thống của Pháp, khi có cơ hội tôi có thể dẫn em đi Pháp.”
Nhắc đến chuyện này, Giang Nguyệt mới nhớ tới buổi ra mắt phim “Tú Nương” cũng ở Pháp, liền đặt dao nĩa xuống:
“Buổi ra mắt phim đã diễn ra chưa?”
“Vần chưa.” Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô một lát, nhẹ giọng nói:
“Chắc là năm ngày nữa. Em có ý định đi không?”
Giọng điệu của anh ta rất thoải mái, như đang lên kế hoạch du lịch: “Tôi biết một vài nhà hàng Pháp chính thống ở Lyon rất ngon, khi nào xong việc tôi có thể đưa em đến đó.”
Không đợi Giang Nguyệt trả lời, anh tiếp tục tùy ý nói: “Nếu em không muốn đi, vậy chúng ta hẹn lúc khác.”
Giang Nguyệt không có trả lời ngay.
Nếu chỉ là một chuyến đi Pháp đơn giản, có lẽ cô có thể đồng ý với anh vì hứng thú, nhưng một khi liên quan đến việc quảng bá phim, cô lại có chút do dự.
Có một khoảnh khắc im lặng trên bàn ăn.
Giang Nguyệt cúi đầu, chậm rãi ăn hết miếng bít tết trên đĩa, giống như đang suy nghĩ, sau khi nghĩ xong chí ngẩng đầu lên: “Anh sẽ đi cùng tôi chứ?”
“Đương nhiên.” Tiêu Kỳ Nhiên trả lời cô: “Không phải tôi đã hứa với em rồi sao? Tôi sẽ không bao giờ rời đi.”
“Không cần phải lúc nào cũng…” Giang Nguyệt nói xong, lại nhỏ giọng nói: “Cám ơn.”
Trong lòng cô biết rõ.
Anh đã cùng cô từng bước vượt qua đêm dài đau đớn này, cho cô động lực và hy vọng đế tiến về phía trước.
Cô vẫn đứng dưới cơn mưa định mệnh đó, nhưng nay đã có một chiếc ô trên đầu.
Chiếc ô mang tên ‘tình yêu’.
Từ đó trở đi, cô không còn sợ hãi nữa và dám đi trên con đường bóng tối kia.
“Nhưng chúng ta phải thỏa thuận trước. Trong buổi ra mắt, anh chỉ có thế đứng ở hàng ghế khán giả. Tôi không muốn bị paparazzi chụp ảnh.”
Cô lau khóe mắt ướt át, kiêu ngạo như một cô bé, nói với giọng trong trẻo và nũng nịu:
“Đến lúc đó sẽ lại sẽ có scandal, tôi sẽ rất đau đầu.”