Trong việc xử lý khủng hoảng truyền thông, chị Trần rất chuyên nghiệp.
Trước khi đi, Tiêu Kỳ Nhiên đã thông báo cho Tiêu Viễn Phong rằng anh không về nước trong một tháng và những công vụ không quan trọng không cần sắp xếp cho anh.
Tiêu Viễn Phong bất lực nói, bây giờ ông sẵn sàng bận rộn công việc, còn anh cứ tập trung nhanh chóng hoàn thành việc mình phải làm đi, đợi khi mọi chuyện đã lắng xuống thì nhớ quay lại thu dọn mớ hỗn độn của mình.
“Còn nữa, mẹ của anh nói muốn gặp Giang Nguyệt, đích thân xin lỗi cô ấy.” Tiêu Viễn Phong dừng một chút:
“Lần này mẹ anh là nói thật lòng.”
“Để xem đã, xem cô ấy có chịu gặp hay không.” Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên lười biếng, giọng điệu bất cẩn:
“Huống chi xin lỗi chưa chắc sẽ được tha thứ. Con hy vọng Tô phu nhân đã chuẩn bị sẵn sàng.”
“Anh…” Tiêu Viễn Phong bất lực thở dài: “Anh làm tôi khó xử với tư cách là một người bố.”
“Bố cũng không phải chỉ có mỗi việc này là khó xử.” Giọng nói của anh nhẹ nhàng, không có thêm bất cứ sự thông câm nào, nói xong liền cúp điện thoại.
Những gia đình giàu có, quý phái đều có bề ngoài hào nhoáng, hòa thuận và hạnh phúc nhưng đằng sau cánh cửa đóng kín đó là những chuyện xấu xí mà họ muốn giấu đi.
Món nợ tình cảm của chính Tiêu Viễn Phong còn chưa rõ ràng, ông ta không đủ tư cách để can thiệp vào chuyện của anh.
Dù có tệ đến đâu thì so với người cha của mình ít nhất anh cũng có sự chung thủy.
Giang Nguyệt cũng gọi điện thoại cho Thịnh cảnh Tây, nói rằng cô phái đi nước ngoài một khoảng thời gian, Thịnh cảnh Tây đồng ý nhưng nói cô nên dành thời gian để gặp Thịnh Sóc Thành.
“Em quên tôi sao? Ngày em gặp tai nạn là sinh nhật của bố chúng ta.”
Thịnh Cảnh Tây thu lại vẻ vô tư thường ngày trên điện thoại, giọng điệu nghiêm túc:
“Ông ấy đã mất con suốt bao năm mới được nhận lại con gái của mình, chưa vui được bao lâu đã xảy ra chuyện làm ông ấy hoảng sợ.”
Giang Nguyệt cảm thấy vô cùng hối hận và tự trách.
Tiêu Kỳ Nhiên an ủi cô rằng đó không phải là ý định của cô, chỉ là bệnh tình dẫn đến sự mất kiểm soát đó và mọi chuyện sẽ tốt hơn trong tương lai.
Những lời động viên như vậy cũng không có tác dụng mấy, trong lòng Giang Nguyệt vẫn cảm thấy áp lực nặng nề, cuối cùng Tiêu Kỳ Nhiên nói sẽ cùng cô đi thăm cha mình, anh cũng có thể nói giúp vài câu.
Khi gọi tới, tình cờ Thịnh Sóc Thành đang ngồi ở Quán Trà Niệm Chi.
Khi nhìn thấy Thịnh Sóc Thành, ông ấy vẫn giữ nét mặt hiền lành.
Thịnh Cánh Tây cũng ngồi bên cạnh, nháy mắt đầy hả hê với Giang Nguyệt.
Giang Nguyệt không thèm nhìn lại, chỉ cụp mắt xuống.
“Đến đây ngồi đi.”
Ông vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh, bảo Giang Nguyệt ngồi xuống.
Giang Nguyệt có chút do dự, cô đi tới, ngồi xuống, một chiếc gậy gõ nhẹ vào bắp chân cô.
Nó không đau nhưng có tác dụng răn đe rất lớn.
Giang Nguyệt lập tức nhớ tới “luật gia đình” mà Thịnh
Cảnh Tây đã nói lúc trước, lúc đó cô còn tự tin rằng mình sẽ không chọc giận người lớn trong nhà, vậy mà vừa quay đầu đi liền phạm sai lầm.
“Sau này đừng làm ầm ĩ như vậy.”