Thịnh Sóc Thành mỉm cười khó hiểu: “Suy nghĩ cho kỹ, nếu làm như vậy, cậu sẽ không còn gì cà.”
Tiêu Kỳ Nhiên cũng mỉm cười: “Mất đi cô ấy cũng không khác gì việc không còn gì cả.”
Anh nói một cách thản nhiên, như thế anh không quan tâm đến bất cứ điều gì.
Chỉ cần Giang Nguyệt.
Thấy Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh như vậy, Thịnh Sóc Thành cong môi đổi chủ đề:
“Tôi là cha của cô ấy, tôi chỉ quan tâm con bé có thể sống vui vẻ hạnh phúc hay không mà thôi.”
Thịnh Sóc Thành rót cho mình một tách trà khác: “Những chuyên còn lại tạm gác sang một bên. Hiện tại, chuyện chúng ta cần đế tâm là giúp con bé nhanh khỏi bệnh, tránh xảy ra tai nạn nữa. Còn lại chúng ta sẽ bàn sau.”
Câu này có nghĩa là cho qua.
Cuối cùng, Tiêu Kỳ Nhiên trịnh trọng nói: “Dù thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ ở bên cô ấy.”
Lúc Thịnh cảnh Tây và Giang Nguyệt quay lại, hai người trong phòng đã trò chuyện xong, dường như không khí không thay đổi nhiều so với trước kia, nhưng lại có chút khó tả.
Trước khi đi, Giang Nguyệt đã báo cáo hành trình sắp tới của mình cho Thịnh Sóc Thành, ông gật đầu, dặn dò cô phái chú ý đến sự an toàn của mình.
“Tiền chuyển vào trong thẻ con, con cứ dùng.” ông liếc nhìn Tiêu Kỳ Nhiên:
“Dùng thoải mái, nhà chúng ta không thiếu tiền.”
Trò đùa dí dỏm này khiến tai Giang Nguyệt nóng bừng: “Con biết rồi.”
Sau khi ra khỏi quán trà, Giang Nguyệt và Tiêu Kỳ Nhiên lên chiếc xe đỗ sẵn bên đường, hai người ngồi ờ ghế sau.
Như đã hình thành thói quen, Tiêu Kỳ Nhiên kéo cò ngồi lại gần hơn, cô nép vào vòng tay anh, thoải mái tựa vào người anh.
Tuyết An vốn định quay đầu lại hỏi về hành trình, nhưng khi nhìn thấy cảnh này, hẳn âm thầm yêu cầu tài xế kéo vách ngăn cách âm lên.
Nhịn lâu như vậy, cuối cùng Giang Nguyệt cũng có thể hỏi điều mà cô luôn muốn hỏi:
“BỐ tôi đã nói gì với anh?”
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn ánh mắt tò mò của cô, nhịn không được nhéo mặt cô:
“Cũng không nói gì, chỉ yêu cầu tôi chăm sóc em thật tốt.”
Giang Nguyệt không nghĩ nhiều, chỉ thản nhiên nói: “Tôi còn tưởng ông ấy sẽ yêu cầu anh tránh xa tôi ra.”
Mặc dù không phải nhưng cũng khá giống, đó là một lời cánh cáo.
Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên nhẹ nhàng: “Sao em lại nghĩ như vậy?”
Giang Nguyệt hoàn toàn không nhận ra mình đang nói gì: “Bởi vì thường thì ông bố nào cũng rất khắc nghiệt với bạn trai của con gái mình mà, tôi còn tưởng rằng ông ấy sẽ làm khó anh…”
“Nguyệt Nguyệt, em vừa nói gì?” Tiêu Kỳ Nhiên mỉm cười hỏi cô.
Giang Nguyệt phản ứng muộn màng, nhanh chóng đổi lời: “Tôi nói nhầm, những người bố đều cảnh giác với đàn ông xung quanh con gái mình.”
Anh thấy cô đáng yêu nên dùng ngón tay nhéo nhéo vành tai cô: “Tai nóng quá, em đang nói dối à?”
Giang Nguyệt:”…”
Cô vừa buồn cười vừa bực bội, cô ngẩng đầu chủ động hôn lên môi anh, nhưng đối phương cố tình tránh mặt cô, không đế cô hôn lâu.
Tinh thần cạnh tranh dâng cao, cô càng bồn chồn, dùng chân trái quỳ trên đùi anh, vươn tay kéo cà vạt của anh, ép anh lại gần cô hơn.
Khoáng cách đột nhiên rút ngắn lại, nhìn khuôn mặt thanh tú xinh đẹp trước mắt, hơi thở của Tiêu Kỳ Nhiên vẫn rất ổn định, tựa như không bị cô ảnh hưởng chút nào.
Sau khi Giang Nguyệt nhìn anh nửa phút, khó chịu bĩu môi: “Xem ra anh chán tôi rồi.”
Sau khi cô nói câu này một cách bực bội, cô đứng dậy muốn rời khỏi người anh, nhưng cô không biết sự kiềm chế của người đàn ông đã chấm dứt.
Trước khi hông cô kịp rời đi, người đàn ông đã chặn cô lại và ấn cô trở về vị trí cũ.
“Không phải là tôi không muốn…” Đối mặt với nụ hôn dồn dập, Giang Nguyệt gần như không thể phân kháng, thân thể bắt đầu mềm nhũn.