Trò chuyện một lúc, Thịnh Sóc Thành bảo Thịnh cánh Tây đưa Giang Nguyệt ra ngoài đi dạo, ông muốn một mình trò chuyện với Tiêu Kỳ Nhiên.
Trong lúc nói chuyện, Thịnh Sóc Thành hiểu rõ tình hình hiện tại của Giang Nguyệt, lông mày dần dần nhíu lại, trên khuôn mặt bình tĩnh hiện lên vẻ buồn bã.
“Con gái tôi bây giờ cũng đi theo con đường giống mẹ nó.” Cuối cùng, Thịnh Sóc Thành thở dài cay đắng.
Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh trả lời: “Cô ấy chỉ đang lạc đường một lúc thôi.”
“Liệu ai có thể dẫn con bé trở lại đúng con đường?” Thịnh Sóc Thành nhắm chặt đôi mắt mình, tỏ ra mệt mỏi:
“Ngay từ khi nhìn thấy đứa trẻ này tôi đã biết nó đang giấu giếm điều gì, nếu con bé không nói ra thì không ai biết được nó đang nghĩ gì.”
“Giống hệt mẹ.”
Khi đó, vì lo lắng cho sức khỏe của Lý Mộc Chí, ông nói sẽ không đế cô sinh đứa trẻ này nhưng cô đã nói dối.
Nói dối cũng không sao, nhưng thậm chí còn sinh đứa bé mà không nói cho bất kỳ ai, để con gái lưu lạc bên ngoài hơn 20 năm và giờ đây mới có thế được nhận lại.
Nếu một ngày nào đó họ gặp nhau trên thiên đường, Thịnh Sóc Thành nhất định sẽ trách bà vì đã để con gái mình lưu lạc nhiều năm như vậy.
Về mối quan hệ của thế hệ trước Tiêu Kỳ Nhiên không thể can thiệp, anh lựa chọn im lặng.
Thịnh Sóc Thành không định nói quá sâu về chuyện riêng của mình: ‘Tôi nghe nói hôm đó cậu đi cứu con bé?”
Tiêu Kỳ Nhiên gật đâu: “Đến vừa đúng lúc, không có xảy ra chuyện gì.”
Thịnh Sóc Thành liếc nhìn anh một cái, đấy chén trà đến trước mặt: “Uống trà.”
Khi anh vừa nhấp một ngụm, giọng nói đó lại bình tĩnh vang lên: “Hai đứa đang yêu nhau à?”
Tiêu Kỳ Nhiên uống trà xong, thuận tay đặt lại lên bàn: “Tôi vẫn chưa nhận được câu trâ lời chính thức của cô ấy.”
Giọng nói của Thịnh Sóc Thành nhẹ nhàng, ánh mắt vô cùng trầm và sắc bén:
“Kỳ Nhiên, cậu là hậu bối mà tôi tán thưởng nhất trong thương trường bao năm qua. Nghe nói cậu đã thương lượng một mảnh đất ở ngoại ô Bắc Thành?”
“Chỉ là may mắn thôi, ngài quá lời.”
Thịnh Sóc Thành xua tay: “Cậu không cần khiêm tốn, tương lai cậu nhất định sẽ trở thành nhân vật lớn.”
Nhưng điều Thịnh Sóc Thành muốn nói không phải câu trước, mà là câu cuối cùng quan trọng nhất:
“Nhưng tôi nhớ trước đây cậu đối xử với Giang Nguyệt không được tốt… đúng không?”
Thịnh Sóc Thành lên tiếng, vê mặt rất bình tĩnh: “Nhưng tôi nhớ trước đây cậu đối xử với Giang Nguyệt không được tốt… đúng không?”
Tuy ông nói rất bình tĩnh nhưng ánh mắt dò xét và sự nhấn mạnh trong lời nói lại khiến người ta cảm thấy lo lắng vô cớ.
Vẻ mặt Tiêu Kỳ Nhiên hơi khựng lại, sau đó anh thẳng thắn trá lời: “Đúng là trước đây tôi đã làm tổn thương trái tim cô â’y, đó là lỗi của tôi.”
Mặc dù Thịnh Sóc Thành sống tĩnh lặng, nhưng ông cũng đã nghe nhiều tin tức bên ngoài. Hơn nữa Giang Nguyệt là con gái của ông, ông đương nhiên cũng đã điều tra trước một ít chuyện.
Không thể giấu kín được.