Tiếng rầm rú, tiếng rống của những hung thú, tiếng kêu của những sinh vật cũng trở nên yếu ớt vô cùng.
Đâu đó bên trong Tử Vong Sơn Mạch, một thân ảnh nhanh chóng xuyên qua các tán cây, điên cuồng mà chạy sâu vào trong.
Thân ảnh này toàn thân ướt sũng, y phục trên người cũng không được nguyên vẹn, dường như người này vừa trải qua một trận đại chiến.
Khuôn mặt trắng bệch không có tí huyết sắc, bờ môi nhợt nhạt nhìn như thiếu máu một dạng.
Người này là một cô gái, chẳng những thế nàng còn là một tuyệt sắc mỹ nhân thế gian hiếm có vưu vật, tuy hiện giờ trạng thái không được tốt, nhưng không khó để nhận ra những đặc điểm mê người của nàng ta.
Mái tóc dài đen tuyền óng ánh, những giọt nước trượt lên đó tựa như không thể để lại dấu vết gì một dạng, chân mày ngang đậm đà gọn gàng, mũi quỳnh tinh xảo cao ngất, bờ mi cong dài quyến rũ tô điểm cho đôi mắt to tròn long lanh như những bảo thạch trân quý.
Ngũ quan tinh tế, tựa như một kiện tác phẩm tuyệt mỹ được thiên nhiên ban tặng như thế.
Vóc người hoàn mỹ cân xứng, nàng trên dưới lồi lõm vừa vặn, nhất là khi y phục của nàng thấm nước mưa bó sát vào người, có thể nhìn ra dưới lớp y phục ấy là mảng da thịt non mềm trắng mịn.
Bộ ngực sung mãn nảy lên nảy xuống theo từng tiếng thở hổn hển của nàng ta.
Đôi chân dài miên man hấp dẫn ánh mắt, bờ eo thon gọn, một vòng tay đều có thể ôm trọn.
Chỉ là không biết nguyên nhân vì sao, một mỹ nhân như vậy lại xuất hiện ở nơi hoang vu này.
Nàng ta cứ chạy mãi mà không có điểm dừng, đến khi đôi chất có chút nhũn ra không theo kịp tiết tấu, nàng lảo đảo vấp ngã.
Bùn đất văng lên mặt khiến nàng lấm lém, nàng mệt mỏi ngất đi.
...
Một ngày đêm chóp mắt liền qua, trời quang thoáng đãng, ánh nắng dịu nhẹ chiếu rọi xuống dưới những tán cây xanh thẳm, tràn đầy một màu tươi tắn.
Nữ nhân bờ mi rung động, nàng từ từ tỉnh lại.
Trên người vừa mệt vừa lại vừa bẩn, khiến nàng ta khó chịu không thôi.
Tuy nhiên, nàng nhìn qua hoàn cảnh xung quanh thoáng nhíu mày.
Nàng nhớ rõ bản thân mình đã chạy rất lâu, chạy không biết mấy ngày mấy đêm, nàng chỉ biết mình nhất định phải thoát khỏi nơi đó, nơi mà nàng không thuộc về.
Thế nhưng hiện tại nàng lại không biết bản thân mình đang ở đâu.
Phải biết, ở bên trong Tử Vong Sơn Mạch này đâu đâu cũng là nguy hiểm, chỉ một thoáng mất tập trung liền có thể trả giá bằng mạng sống của mình.
Việc xâm nhập sâu vào trong mà không nắm bắt được phương hướng cụ thể chẳng khác gì tự sát cả!
Nữ nhân cố gắng điều chỉnh lại trạng thái tốt nhất, nhưng bản thân nàng thương tổn, há chỉ điều tức liền ổn định? Không có năm mười năm chắc gì mới tốt, muốn khôi phục hoàn toàn không khác gì nằm mơ giữa ban ngày.
Nữ nhân cười tự giễu, dáng vẻ thất lạc không thôi. Nàng thở dài, trong lòng thầm nghĩ:
-Cùng lắm thì chết...
Nữ nhân thu hồi dáng vẻ ủ rũ của mình, nàng cất bước cẩn thận đi về một phương hướng và không biết phía trước cái gì đang chờ đợi mình.
Nàng đi thêm một đoạn, nghe được tiếng nước chảy róc rách, nữ nhân trong lòng thoáng vui vẻ.
Nàng muốn tắm, nàng không cần biết ở đó có nguy hiểm gì hay không,. nàng chỉ biết trước mắt nên loại bỏ các tạp chất trên người. Huống hồ nơi này chẳng có sinh vật nào có thể thương tổn được nàng cả.
-Xào xạc~
Nàng đưa tay vén lên bụi cỏ um tùm, ánh mắt hướng theo phía trước, một dòng suối trong lành hiện ra, suối không sâu, từ phía trên nhìn xuống có thể thấy tận đáy.
Trong đó từng đàn cá tung tăng bơi lội tựa như đang nhảy múa reo hò, nữ nhân nhẹ mỉm cười yếu ớt chuẩn bị giải khai y phục.
Thế nhưng động tác của nàng thoáng cái liền cứng đờ.
Cảnh mỹ quan vừa rồi bị một thân ảnh phá hỏng.
Nương theo ánh mắt nàng, một người đàn ông trần truồng đang nằm bên bờ suối.
Vóc dáng hoàn mỹ cân xứng, từng thớ cơ kết hợp với nhau cơ hồ là hoàn mỹ, thế nhưng khuôn mặt lại bị bùn đất pha lẫn khiến dung mạo bị che lấp đi.
Nữ nhân vừa nhìn liền cảm thấy đỏ mặt không thôi, nàng đây cũng là lần đầu tiên chứng kiến thân thể nam nhân.
Mặc dù nàng cũng 24-25 tuổi, thế nhưng sự thuần khiết của nàng trong mấy chục năm qua vẫn chưa hề bị vấy bẩn. Cho dù là nhỏ nhất vấy bẩn!
Nữ nhân do dự một lát, nàng đang phân vân có nên đến xem hắn đã chết hay chưa. Hoặc là cứ mặc kệ tìm một nơi khác. Dù sao nhìn sơ qua kẻ này hơi thở yếu ớt, tựa hồ sống cũng không được bao lâu nữa.
Dù sao người chết bên trong Tử Vong Sơn Mạch là một việc quá đỗi bình thường.
Vừa nghĩ đến nguyên nhân người này tại sao xuất hiện ở đây, nữ nhân không khỏi liên tưởng so sánh với hoàn cảnh của mình.
-Phải chăng đây là số mệnh?
Nữ nhân nhẹ thì thào, nàng cất bước đi về phía trước, nàng dẹp bỏ nỗi thẹn thùng sang một bên mà cố gắng đi tới phía trước tựa như muốn tìm kiếm sự liên hệ nào đó.
Thấy hắn hơi thở lúc có lúc không, đã không cách nào cứu chữa. Nữ nhân liền thở dài. Tiếng thở dài không ẩn chứa cái gì cảm xúc, tựa hồ như chứng kiến sinh mạng sắp mất đi là việc quá đỗi bình thường.
Sau một tiếng thở dài kia, ánh mắt nữ nhân cũng lâm vào mờ mịt, nàng nào đâu biết rằng trên người nam nhân này đột nhiên toả ra từng luồn khí tức xích hồng nhợt nhạt.
Luồn khí tức này vô sắc vô vị, khó có thể nhìn bằng thị giác. Nó tựa như là pháp tắc đang lưu chuyển một dạng. Không thể nào có thể dựa vào thị giác phân biệt.
Nữ nhân thoáng cái như trúng xuân dược, hô hấp trở nên dồn dập, khuôn mặt đỏ bừng hàm xuân bộ dáng.
Đúng lúc này, hạ thể nam nhân kia cũng dựng đứng thẳng tắp như thanh trường thương chỉa ngược lên trên.
Ngạo long ngẩng đầu gầm thét dữ dội, nữ nhân vừa nhìn não hải liền oanh một tiếng.
Trong cơn mơ hồ nàng nghĩ đến một việc, giọng nói có chút oán hận:
-Không phải các ngươi muốn ép ta lấy chồng sao? Được, ta không còn trong sạch nữa để xem các ngươi xử lý ta thế nào!
Nữ nhân vậy mà giải khai y phục trên người mình, không sót một mảnh.
Cả cơ thể trơn bóng như ngọc, trắng hồng toả hương, bộ ngực ngạo nhân căng tròn mềm mại.
Vòng eo tinh tế không chút dư thừa, mông mảy đẩy đà co giãn kinh người. Thảo nguyên rậm rạ, toả hương ngát thơm.
Tất cả hợp lại khiến bất cứ nam nhân nào cũng phải trừng lồi con mắt ra ngoài, hận không thể mọc thêm vài trăm con mắt để nhìn thêm cho đủ.
Nữ nhân đưa tay vuốt vuốt bộ ngực của mình, nàng nhìn thoáng qua cự long kia, sau đó động tác vẫn không dừng lại mà bước nhẹ đi đến đặt mông từ từ ngồi xuống.
Nàng kêu lên một tiếng đau đớn, chân mày nhíu lại một chút rồi cũng chìm đắm vào trong nhục dục.
Nàng không cần biết khuôn mặt người nam nhân này, nàng không cần biết thân phận của hắn là gì, và tất cả mọi thứ diễn ra cũng chỉ như là giấc mơ.
Bởi lẽ, theo nàng thấy, đây chỉ là một sự trả thù của nàng ta. Và sau ngày hôm nay, có lẽ người nam nhân này cũng chết đi. Hơi thở yếu ớt của hắn cũng chẳng kéo dài được lâu.
Liên hệ giữa hai người chỉ là mối tình một đêm, ngày hôm sau hai người tựa như 2 thế giới, không thể nào gặp lại...
...
Khi 2 cơ thể kết hợp với nhau, thiên địa tựa như hô ứng, bắt đầu nổi lên gió thổi mây phun, cuồng phong gào thét dữ dội, lôi điện giăng đầy tựa như mạng nhện đan xen với nhau.
Cảnh tượng hãi hùng khiếp vía, chấn nhiếp nhân tâm một dạng.
Nhưng mà cả hai người tựa như không hề hay biết, vẫn như cũ thực hiện động tác nguyên thuỷ.
Nam nhân thì không nói, hắn đang trong trạng thái hoàn toàn không biết gì cả. Mọi thứ diễn ra cũng bắt nguồn từ nữ nhân mê người này.
Nữ nhân yểu điệu kiêu sa, nàng hoá thân thành nữ kỵ sĩ bắt đầu rong ruổi sa trường không biết tháng ngày.
Tiếng chóp chép va chạm vang lên dồn dập không ngớt, chỉ nghe thôi cũng khiến người khác nhịn không nổi xách thương ra trận.
May mắn là cảnh tượng này không có một sinh vật nào chứng kiến. Bởi vì xung quanh trăm mét người nam nhân tựa như một lồng bảo hộ vô hình. Không gì có thể tiếp cận.
Và thế, nữ nhân không biết giết bao lâu thời gian, chỉ biết cơ thể nàng cảm thấy hưng phấn tột cùng ít nhất 8 lần. Mỗi một lần như thế, nàng lại cảm thấy mê luyến người nam nhân này, đang tiếc ý thức mách bảo nàng, cả 2 người sẽ không gặp lại nhau.
Tuy nhiên, giữa ý thức và cơ thể nàng ta dường như không có sự ăn ý với nhau.
Ý thức muốn dừng lại, nhưng hông nàng vẫn cứ uốn éo liên tục không thể dừng.
Cuộc chiến không biết mệt mổ này không biết phải qua bao lâu mới kết thúc đây.
*Hết chương