Nữ nhân chẳng hề biết, người nam nhân này khi phóng xuất tinh hoa vào sâu bên trong cũng là lúc cuộc đời của nàng bắt đầu thay đổi.
Vận mệnh chảy xuôi theo một chiều hướng càng khó lường hơn nữa. Phía trước toàn bộ là mê võng, con đường đi bắt đầu ngoằn ngoèo nhiều ngã rẽ gian truân.
Nhưng đây là chuyện của sau này, chưa thể phán định rõ ràng.
Nàng lần thứ 10 thét lên một tiếng cao vút, sức cùng lực kiệt ngã sấp lên người nam nhân cứ thế mà ngất đi.
...
Một ngày nữa lại trôi qua.
-Ân~
Nữ nhân thức dậy, hạ thể đau đớn khiến nàng không thể không than nhẹ một tiếng.
Nàng đôi mày nhăn lại, cảm xúc thăng hoa sau khi phiêu tán đi cũng làm cho đầu óc nàng thanh tỉnh không ít.
Cũng vì vậy, nàng thoáng cái liền hoảng sợ, những câu hỏi cứ liên miên xuất hiện.
Nàng tại sao lại thất thân với một người xa lạ vừa chỉ gặp lần đầu tiên đây? Chuyện đây là thế nào? Tại sao bản thân lại xung động như thế?
Càng nghĩ, nàng cảm thấy càng hụt hẫng, nàng chỉ muốn chết đi cho xong, thế nhưng nàng nghĩ đến một việc, trước sau gì người này cũng chết, dù có chút hối tiếc hành vi phóng túng của mình, nhưng chuyện cũng đã lỡ, hối hận thì được gì đây? Tự sát sao?
Không! Đây chỉ là một sự trả thù! Và nàng chỉ có thể chấp nhận sự thật.
Nữ nhân không để ý đến nam nhân này nữa, dù cho không có phu thê trên danh nghĩa nhưng vẫn có phu thê chi thực, sự thẹn thùng của thiếu nữ cũng theo đó tan thành mây khói.
Nàng bước xuống ngâm mình bên trong dòng nước trong lành, tẩy rửa các tạp chất dơ bẩn cùng điều chỉnh lại tâm trạng.
Sau 1 giờ thời gian, nữ nhân cũng đã khôi phục hoàn toàn, cả cơ thể tràn ngập lực lượng tựa như dùng mãi không hết một dạng.
Nàng cảm thấy nghi hoặc không thôi, nhưng lại không tốn thời gian suy nghĩ đến vấn đề này.
Nàng cần phải đi!
Trước khi đi, nữ nhân còn thoáng dừng lại chăm chú nhìn lấy người nam nhân này.
Tựa như muốn khắc ghi hình ảnh của hắn thật sâu vào trong linh hồn như thế.
Đến cuối cùng, nàng vẫn không dám nhìn lấy khuôn mặt thật sự của hắn ra sao. Nàng là có lỗi với hắn, một người sắp chết bị nàng lợi dụng!
Cứ thế, bên bờ suối chỉ còn sót lại thân ảnh nam nhân kia lẻ loi nằm đó.
Thời gian vẫn trôi, gió vẫn thổi, nước vẫn chảy xuôi, và mọi thứ vẫn như cũ tiếp diễn như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Cứ thế, trên người nâm nhân vẫn như cũ phát sinh những biến hoá khác nhau. Những biến hoá này đều sinh ra dị tượng một cách lạ kỳ.
Ngày thứ nhất là một cỗ duy ngã độc tôn khí thế, bễ nghễ thiên hạ. Xung quanh cỏ cây hoa lá đều rủ xuống tựa như cúi đầu quỳ bái một dạng.
Ngày thứ hai là một cỗ hư vô mờ mịt khí tức, chấp chưởng chúng sinh. Tất cả sinh linh phạm vi trăm dặm đều nơm nóp lo sợ, tứ tán chạy đi.
Ngày thứ 3 liền phát sinh dị tượng kèm theo, càn khôn xoay vần, âm dương hiện hình, cũng là ngày mà gió thổi mây phun, giông bão giăng đầy một ngày kia.
Ngày thứ 4 cũng chính là ngày hôm nay, ngày mà nữ nhân rời đi. Hiện tượng phát sinh càng thêm kinh người, xung quanh trăm dặm lấy nam nhân này làm trung tâm, một mảnh sinh cơ bừng lên, linh khí dày đặc giống như có thể hoá thành linh dịch một dạng, thực vật điên cuồng hấp thu linh khí tăng trưởng dữ dội.
Ngày thứ 5, ngày thứ 6, ngày thứ 7, đến ngày thứ 10. Mỗi ngày một dị tượng, có dị tượng khiến cả phiến thiên địa này rung lên không thôi, những sinh linh trên tinh cầu này đều không biết chuyện gì xảy ra.
Những thế lực đã biết, những thế lực chưa biết nhau nhau điều động đội ngũ thăm dò.
Kẻ ngu dốt thì bị người lợi dụng, theo thờ tín ngưỡng. Dâng hiến tất cả mọi thứ kể cả bản thân cho những kẻ giả danh.
Yêu thú đã mở ra linh trí thì xách động thú triều tấn công nhân loại, hỗn chiến cũng từ đây bắt đầu.
Chiến trận chỉ trong vài ngày ngắn ngủi chia ra làm 2 phe. Một là yêu thú chiếm cứ Tử Vong Sơn Mạch rộng lớn. Bọn chúng hoạt động trên địa bàn càng lúc càng rộng.
Bên còn lại là tất cả các quốc gia ở trên Tinh Võ đại lục này. Bọn họ thành lập liên minh, gọi là Tinh Võ Liên Minh.
Mục đích, lý niệm theo đuổi của con người là gì? Không phải hai chữ danh và lợi sao? Tiền tài địa vị, nữ nhân, sự kính trọng,...
Tất cả đều có thể đạt được một cách dễ dàng nếu như ghi tên mình vào Liên Minh.
Dùng chiến tích chém giết yêu thú của mình để đổi lấy những thứ nêu trên. Chiến tích càng cao, phong hào càng huy hoàng. Phong hào càng huy hoàng, tài nguyên tu luyện sẽ càng nhiều. Tài nguyên tu luyện càng nhiều, mạng sống càng đảm bảo.
Nó cứ như một vòng lập lẩn quẩn, bởi lẽ những thứ này ở thời bình đều bị các gia tộc chiếm lấy. Người có điểm thực lực thì lựa chọn gia nhập các gia tộc, nhưng đãi ngộ gia tộc sẽ không thể nào sánh bằng Liên Minh được.
Nào là Thanh Đồng, Hắc Thiết, Bạch Ngân, Hoàng Kim, Sử Thi, Truyền Kỳ, Huyền Thoại.
Nói chung, Liên Minh là tập hợp hầu như những thiếu niên thiên tài, thanh niên tài tuấn, mỹ nhân như ngọc, trung niên cứng cáp, lão niên sâu sắc... Trên Tinh Võ đại lục này.
Tất cả đều có ở Liên Minh. Mà người đứng đầu Liên Minh này không ai khác ngoài Tần Đế.
Thế nhưng tất cả sự vụ hầu như đều do hoàng quyền các triều đại nắm giữ, cao tầng các nước đều có mặt. Còn Tần Đế chỉ là trên danh nghĩa, chưa từng xuất hiện, sống chết không rõ.
...
Tất cả đều đang biến thiên, thế nhưng kẻ gây ra sự biến thiên này lại chẳng biết gì.
Đúng thế, không cần phải suy đoán, người nam nhân này chính là Trần Tinh.
Không ai biết chuyện gì đã xảy ra với hắn. Có lẽ ngay cả bản thân hắn cũng chẳng biết điều gì đang diễn ra.
Thời gian quay trở lại mấy ngày trước, khi Trần Tinh hiển hiện ra các hư ảnh kia thì đâu đó xa xôi ngoài tinh cầu này, một cung điện khổng lồ trôi nổi giữa các đảo nhỏ lơ lửng, mây mù lượn lờ, trên hoàng kim bảo toạ, một thân ảnh bỗng nhiên mở mắt.
Người này không thể nhìn ra nam nữ, tất cả đều mang theo một cỗ mê vận.
Chỉ là ánh mắt sáng chói như sao, phát ra quanh huy rực rỡ óng ánh vô cùng, ánh mắt tựa như xuyên thấu hết thảy thế gian vạt vật một dạng.
Uy thế kinh người từ trên thân ảnh thoáng cái bộc phát. Cung điện ầm ầm chấn động, thế nhưng chấn động lại không tạo thành hư hại nào cả. Bởi lẽ uy thế thân ảnh này phát ra là để chống lại một cỗ không rõ mờ mịt khí thế!
Đồng dạng như thế, ở những nơi khác, cũng tương tự như vậy.
Một nỗi sợ hãi không tên, cảm giác bồn chồn khó chịu cứ như thế sinh ra trong lòng những người này mà không rõ nguyên nhân là gì.
Hắc tháp dường như nhận biết được cứ tiếp tục như thế sẽ không ổn, cho nên thoáng cái liền vặn vẹo trục xuất Trần Tinh ra ngoài. Đồng thời cũng cưỡng chế thu hồi tất cả khí tức, che giấu mọi thứ.
Tuy nhiên, cho dù Hắc Tháp có che giấu thế nào đi nữa, thì nó cũng chỉ có thể che giấu sự tồn tại của nó mà thôi.
Còn về Trần Tinh thì dường như là một tồn tại không thể nào bị che lấp như thế.
-Uỳnh~
Một đạo sấm rung trời giáng xuống, nhắm thẳng ngay Trần Tinh.
Cũng chính lúc này, Trần Tinh đột nhiên mở mắt. Đôi mắt phát ra quang huy chói loá, ánh sáng rực rỡ vô cùng. Thế nhưng chỉ một lát quang huy lại phiêu tán không còn, lúc này đạo sấm sét kia cũng theo đó không hề dấu hiệu tan biến.
-Bản toạ như thế nào xuất hiện ở đây?
Trần Tinh chậm rãi ngồi dậy, nhìn cơ thể lấm lem bùn đất, hắn trầm ngâm trong chốc lát.
Não hải những ký ức cứ lướt qua rồi lại xói mòn, Trần Tinh không cách nào nhớ rõ được điều gì ngoại trừ tên của hắn cùng với hắn chính là một tôn chúa tể.
Trần Tinh là bị đoạt xá?
Dĩ nhiên là không, Trần Tinh vẫn là Trần Tinh, tuy nhiên hắn đã trải qua những việc mà không ai nghĩ tới cả.
Ngay cả bản thân hắn cũng chưa chắc có thể hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra.
Chỉ biết, tựa hồ Trần Tinh đã sống rất lâu, trải qua vô cùng vô tận tuế nguyệt tan thương.
Bất quá, sau một hồi mê man, ánh mắt của hắn lại trở nên thanh minh một ít, thiếu đi một phần tang thương kia. Nhiều hơn một phần sức sống của tuổi trẻ.
Tất cả những gì diễn ra, chỉ có Trần Tinh biết, và cũng chỉ hắn mới có thể tìm ra câu trả lời cho chính hắn đang muốn tìm kiếm.
Một giấc mộng dài, chóp mắt Trần Tinh lại về chốn cũ.
*Hết chương.