Hắn đã nhìn bầu trời từ lục rạng sáng cho đến chập tối, cứ thế y nguyên một tư thế, chẳng hề thay đổi dù chỉ là nhỏ nhất.
Tuế nguyệt kia chẳng khác gì một giấc mộng, Trần Tinh cần có thời gian mới có thể thích ứng được những gì đã và đang diễn ra.
Những ký ức tựa như mờ hồ từng chút một kết hợp lại với nhau thành một khối hoàn chỉnh.
Thế nhưng dù là một khối hoàn chỉnh đi nữa, nhưng đến cuối cùng Trần Tinh vẫn không cách nào tìm được câu trả lời cho chính hắn.
Hắn là ai? Phải chăng ức tỉ năm qua tất cả đều chỉ là giấc mộng?
Nếu là giấc mộng, cớ sao hắn lại cảm thấy mọi thứ quá chân thật như vậy? Nếu là giấc mộng tại sao cơ thể hắn tựa như có một loại sức mạnh chảy xuôi không cách nào dùng hết?
Tuy nhiên, nếu mọi thứ không phải mộng, như vậy rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Trần Tinh bàn tay giương lên, tựa như muốn bắt lấy bầu trời tinh tú kia, chỉ là không tài nào bắt lấy được.
Nếu là trước kia, không, phải nói là nếu là như giấc mộng kia thì chuyện này có lẽ chỉ là một việc vô cùng đơn giản với hắn.
Thế nhưng hiện tại, mặc dù có thể cảm nhận được lực lượng bản thân, tuy nhiên Trần Tinh lại có thể cảm nhận được một loại bài xích. Chính là một loại tự nhiên bài xích.
Cả mảnh thiên địa này đang bài xích hắn, nói cho đúng hơn là lực lượng mà hắn đang sỡ hữu làm cho thiên địa này phải run sợ và e ngại.
Trần Tinh thu hồi tinh thần, cúi đầu yên lặng thì thào:
-Chín kiếp, mỗi kiếp đều là ức tỉ năm trở lên, hoá ra đều là hư vô...
Một đời rồi lại một đời, Trần Tinh ở trong mộng cảnh trọn vẹn sống hết chín đời. Mỗi một đời đều là một tôn chúa tể chưởng khống sinh tử thế gian vạn vật.
Điều đáng nhắc tới chính là mỗi một đời Trần Tinh đều mất hết ký ức trước đó, hắn không có gì ngoài hai bàn tay trắng.
Hắn trải qua gió tanh mưa máu, chết dưới tay hắn sinh linh, không có nghìn ức tỉ cũng phải ức tỉ.
Thế nhưng như vậy thì thế nào?
Mọi thứ chẳng phải đều là mộng ảo hay sao? Sự hụt hẫng đó ai có thể hiểu?
Ký ức chín đời, sự cô tịch đến bất tận chín đời ai có thể thấu?
Không!
Đây không phải là mộng!
Trần Tinh càng nghĩ, tinh thần càng trở nên thông suốt.
Hắn có thể khẳng định, mọi thứ đều không phải mộng, chỉ là những câu hỏi kia thì vẫn chưa thể nào giải đáp được.
Bất quá như vậy thì thế nào? Mỗi một kiếp Trần Tinh đều có chung xuất phát điểm, đều từ tầng dưới chót đi lên. Có khó khăn nào Trần Tinh chưa từng trải qua?
Hiện tại, nếu bản thân không có lời giải thì tự tìm kiếm lấy thôi. Hà cớ gì phải xoắn xuýt vấn đề là mộng là thực?
Huống chi, ký ức chín kiếp hắn đều nhớ, thế thì còn đòi hỏi gì hơn? Sự cô tịch đã không phải thứ đáng sợ nhất thì có gì phải sợ? Khi hôm qua đã là quá khứ? Tương lai, Trần Tinh lại không muốn đoán định, vậy há chẳng phải hiện tại mới là quan trọng nhất hay sao?
Nghĩ nghĩ, Trần Tinh không khỏi sinh ra mấy phần hứng thú khám phá thế giới này.
-Xem ra bản toạ phải đích thân giải khai thế giới này một phen...
Một câu vô ý thức thốt ra tràn đầy ngạo nghễ cùng tự tin mười phần của Trần Tinh làm chính hắn không khỏi sững sờ.
Từ bao giờ hắn lại trở nên không coi ai ra gì như thế? Phải chăng đứng ở trên đỉnh quá lâu khiến tầm nhìn của hắn đã cao đến mức không đặt bất cứ việc gì vào mắt?
Ý nghĩ thoáng qua khiến Trần Tinh cười tự giễu.
Đúng là rất rất lâu không có gì có thể được hắn để mắt tới.
Vô địch, chính là một loại tịch mịch!
Trần Tinh đứng dậy, hắn thoáng rung nhẹ người một cái. Khắp cơ thể bùn đất đột nhiên từng mảng biến mất. Cả cơ thể của hắn từ trên xuống dưới hoàn mỹ đến mức không có từ nào có thể diễn tả được.
Chỉ là Trần Tinh đột nhiên nhíu mày, hắn cảm thấy tựa hồ sự hoàn mỹ kia tựa như thiếu khuyết thứ gì.
-Kỳ lạ, tại sao ta không thể cảm nhận được Âm Dương Lực tồn tại?
Trần Tinh tu luyện tổng cộng chín lần, chín lần đại biểu cho chín loại công pháp khác nhau, chín loại công pháp đều là do hắn khi vấn đỉnh sáng tạo ra.
Mỗi một loại công pháp đều là tối cường nhất, đều ẩn chứa tối cường lực lượng cùng tinh hoa trí tuệ của Trần Tinh trong đó.
Âm Dương Lực là một loại lực lượng cơ bản nhất trong «Âm Dương Đạo Điển»
«Âm Dương Đạo Điển» có thể đảo loạn âm dương, có thể biến người chết thành người sống một cách dễ dàng, ngoài ra, Âm Dương Lực còn rất nhiều công năng khác, nhưng tạm thời chưa phải lúc đề cập đến.
Muốn vận dụng «Âm Dương Đạo Điển» nhất thiết phải có được Âm Dương Lực. Chỉ là Âm Dương Lực Trần Tinh đã không cảm nhận được chút gì!
Đương nhiên Trần Tinh biết được cách thức tu luyện ra Âm Dương Lực, thế nhưng đừng quên hoàn cảnh thế giới này không thể nào tu luyện ra loại lực lượng đó.
Vấn đề này còn chưa phải là vấn đề quan trọng nhất. Vấn đề quan trọng nhất đó chính là việc nếu không thể tu luyện ra được Âm Dương Lực thì Trần Tinh không cách nào tu luyện được những loại lực lượng khác đứng sau Âm Dương Lực.
Bởi lẽ chín kiếp, chín loại lực lượng giờ đã liên kết chặt chẽ với nhau tạo thành một khối mắc xích thống nhất không cách nào chặt đứt.
Chỉ có thể từng bước từng bước tháo gỡ từng mắc xích trong đó mới có thể chính thức lấy lại được sức mạnh như trong mộng cảnh kia.
May mắn cho Trần Tinh chính là việc, phía trước Âm Dương Lực hắn vẫn còn cảm nhận được ba loại lực lượng tồn tại.
Hiện tại, đều trước mắt là làm sao tu luyện được ba loại lực lượng ấy đây?
Cảm nhận được là một chuyện, tu luyện được hay không lại là một chuyện khác.
Đang lúc Trần Tinh đang mải mê suy nghĩ, đột nhiên có một vật gì đó lao nhanh về phía hắn.
Tốc độ nhanh đến mức khiến người phải kinh ngạc, nếu có người ở đây chắn chắc khi gặp cảnh tượng này phải thốt lên một tiếng trong sợ hãi “Hắc Ảnh Thử”
Hắc Ảnh Thử, tên như ý nghĩa, mỗi lần nó xuất hiện người khác chỉ thấy một vệt lờ mờ bóng đen. Bởi lẽ tốc độ của nó quá nhanh, nhanh đến mức mắt thường không cách nào nhìn thấy bản thể của nó.
Chỉ trong vài giây, Hắc Ảnh Thử liền đã đến phía sau Trần Tinh, hàm răng nhọn hoắc tuỳ thời có thể cắn nát sau gáy của hắn.
Thế nhưng điều này không thể nào xảy ra. Bởi lẽ cho dù hiện tại Trần Tinh không còn chưởng khống vô thượng lực lượng, nhưng độ mẫn tiệp của hắn vẫn đạt đến tình trạng đỉnh phong, mọi thay đổi đều khó lòng thoát khỏi kiểm soát của hắn, thêm vào đó là sự kết hợp với một cơ thể hoàn mỹ này, thì việc Hắc Ảnh Thử muốn thương tổn hắn là việc không thể nào.
Nháy mắt, Trần Tinh động tác liền mạch vô khuyết, hữu thủ nhanh như cắt vòng ra phía sau nắm lấy Hắc Ảnh Thử.
Các ngón tay tựa như gọng kềm nắm chặt lấy yếu điểm của nó.
-Rít Rít~
Hắc Ảnh Thử ra sức giãy giụa kêu rên, thế nhưng hoàn toàn không tài nào tránh thoát được sự khống chế của Trần Tinh.
Trần Tinh đưa nó ra phía trước, ánh mắt nhẹ lướt qua rồi bàn tay thoáng dùng sức một cái.
Lập tức Hắc Ảnh Thử tiếng kêu đình chỉ, sinh mệnh nhanh chóng tiêu thất.
-Ngay cả nho nhỏ con chuột cũng xem ta là miếng mồi sao....
Trần Tinh nhẹ lẩm bẩm trong giọng điệu pha lẫn một chút ưu phiền.
Lực lượng, như thế nào mới có thể đạt được lực lượng của lúc trước đây?
Đây là câu hỏi mà Trần Tinh cấp thiết muốn biết nhất.
Lúc ban đầu khi hắn tỉnh lại sau biến cố là ở một môi trường xa lạ, sáu tuổi hơn liền sở hữu chiến lực mạnh mẽ, đại khái cùng Thần Hầu, Sư Vương đánh đồng.
Thế nhưng lực lượng ấy cũng chẳng là gì nếu so với những thứ mà Trần Tinh đã từng sở hữu.
Chỉ là hoàn cảnh thay đổi, nếu không sớm thích nghi thì sẽ bị đào thải. Đây là một loại quy luật sinh tồn tự nhiên, không cách nào làm trái.
Nghĩ tới đây, Trần Tinh ánh mắt không khỏi có chút mê man.
Hắn đang cố nhớ lại những ký ức dường như đã bị lãng quên trước kia. Những ký ức đã phủ bụi rất lâu mà Trần Tinh không hề muốn nhớ tới, cũng như sẽ chẳng thể nào xoá đi được.
-Tinh Hồn sao? Có vẻ ta cũng có Tinh Hồn...
Trần Tinh thoáng cái cảm ứng, ngay lập tức phía sau lưng hắn xuất hiện một cái hắc động.
Hắc động vừa xuất hiện, Hắc Ảnh Thử mà Trần Tinh đang nắm trong tay lập tức bị phân rã.
Đúng! Chính là phân rã.
Theo sự phân rã đó, một nguồn lực lượng chưa thể hiểu rõ chảy khắp cơ thể Trần Tinh.
-Loại lực lượng này...!!
Điều này khiến Trần Tinh thoáng sững sờ trong tích tắc, thế nhưng rất nhanh Trần Tinh liền lấy lại tinh thần.
Hắn nhanh chóng khống chế nguồn lực lượng này rồi không một chút chần chừ vận dụng «Thần Ma Bảo Điển».
Chưa đến mười giây, Trần Tinh một lần nữa mở mắt. Ánh mắt không chứa đựng vui buồn hay sự hưng phấn nào cả.
Thế nhưng dễ dàng có thể nhận ra, Trần Tinh hiện tại đã hoàn toàn khác biệt so với Trần Tinh ở mười giây trước.
Quanh thân hắn có một luồn hắc khí mỏng manh tuỳ lúc uốn lượn rồi từ từ triệt để dung nhập vào cơ thể hắn.
-Không nghĩ tới, loại lực lượng này lại có thể đánh đồng với Thần Ma Lực. Xem ra ta phải thoáng nghiên cứu một chút...
Thần Ma Lực là lực lượng cơ bản trong «Thần Ma Bảo Điển», ở kiếp đầu tiên, Trần Tinh chính là tu luyện loại công pháp này.
«Thần Ma Bảo Điển» thiên về sức mạnh, phòng ngự cũng như tốc độ hay khả năng chịu đựng. Nói cách khác, khi luyện «Thần Ma Bảo Điển» đến trạng thái chung cực thì chính là lúc Trần Tinh cơ hồ miễn nhiễm với tất cả những tổn thương mang tính ngoại lực. Đồng thời, sức mạnh hay sức chịu đựng đều đạt đến một mức độ không cách nào tưởng tượng được.
-Đáng tiếc, Thần Ma Lực quá ít, nếu không có thể cường hoá thêm một chút cơ thể...
*Hết chương
Thích ngọt sủng, thích tiêu tiền không hết hãy đọc Xuyên Nhanh: Nam Thần, Có Chút Cháy!