2 bên là hai dãy ghế cùng bàn được xếp thành một đường thẳng tổng cộng có 40 bàn ghế hết thảy.
La Tín sau khi tiến vào liền ngồi trên ghế chủ toạ. Hiển nhiên y ta đã nắm quyền điều hành của gia tộc.
Có thể cái chết của Trần An như ngòi nổ khiến cho La Tín đột phá Chiến tướng đẳng cấp trở thành Thần Hầu nhất tinh và chính thức đảm nhiệm vị trí gia chủ La gia.
Hai bên đại sảnh đã ngồi ngay ngắn các cao tầng của La gia, điểm nổi bật nhất là ở trung tâm có một người sở hữu khuôn mặt dữ tợn với vết sẹo dài từ trán đến cằm bị trói hai tay đang quỳ ở phía dưới.
Trần Tinh đi vào bên trong, bàn tay hắn cũng đã trắng bệch vì siết chặt quá lâu từ lúc ở tiểu viện cho đến đây. Tâm trạng của Trần Tinh cũng rối như tơ vò.
Lúc này La Tín đột ngột lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm tĩnh:
-Trần Tinh, Trần An là bị kẻ này giết chết. Hiện tại ngươi có muốn tự tay giết hắn báo thù cho cha mình hay không?
Lời nói có phần khàn khàn mang theo một cỗ lửa giận cùng linh lực áp chế khiến người kia đầu ông lên một tiếng miệng lập tức thổ huyết bất lực nằm ở dưới đất không ngừng cho quắp.
Ai cũng đều biết quan hệ giữa La Tín cùng Trần An là thế nào, cái chết của Trần An quả thật là một cú sốc vô cùng lớn đối với La Tín, việc La Tín không trực tiếp ra tay mà nhường quyền này lại cho Trần Tinh đủ hiểu ý nghĩa của nó.
Đây là một sự tôn trọng đối với huynh đệ của mình cùng với sự hổ thẹn tự trách của bản thân.
Mọi người đều không dám lên tiếng bình luận, có không ít người cũng đang âm thầm tính toán, đa số là đưa mắt nhìn về phía thân ảnh nhỏ bé Trần Tinh kia.
Trần Tinh dù gì chỉ là một đứa bé mới 5 tuổi, chưa hề giết ai bao giờ, một con gà hắn cũng chưa giết qua, tâm hồn phải nói là thuần khiết thiện lương, đặc biệt là những thứ Trần An dạy cho hắn hoàn toàn không có những khái niệm giết chóc hay là oán hận bất cứ ai.
Cho nên khi biết tin Trần An chết, mặc dù Trần Tinh trong lòng cảm thấy khó chịu vô cùng nhưng cũng không biết phải làm sao phát tiết.
Trần Tinh cứ đứng đó không có cử động gì đến khi La Tín quăng một thanh kiếm xuống đất tạo ra thanh âm leng keng Trần Tinh mới hồi phục lại tinh thần:
-Đây là kiếm của cha ngươi, nếu ngươi muốn báo thù thì dùng thanh kiếm này giết chết hung thủ báo thù cho cha ngươi đi.
La Tín lên tiếng, Trần Tinh cúi đầu, hắn bất giác đi lại nhặt lên thanh kiếm sau đó đi về phía người này.
-Tiểu tử, ngươi muốn giết ta? Hahaha, không nghĩ tới ta đường đường đệ nhất kim bài sát thủ lại chết ở trên tay một đứa nhóc..khụ khụ
Người nam nhân kia hai mắt huyết hồng khàn khàn nói, có thể nói kẻ này không nghĩ tới việc cầu xin mà chỉ cảm thấy bi ai vì người giết mình sẽ là một đứa nhóc hỉ mũi còn chưa sạch.
Trần Tinh đi tới, mọi thứ xung quanh dường như chẳng còn ảnh hưởng tới hắn. Trong đầu hắn giờ đây chỉ là những hình ảnh Trần An trong suốt 2 năm qua.
Lúc vui, lúc buồn, lúc cười, lúc lo lắng, tất cả ký ức kia cứ như cuộn phim lướt qua tâm trí Trần Tinh rồi chợt như bọt biển biến mất.
Thân hình hắn run lên bần bật.
-Vì sao ông giết cha ta? Cha ta trước giờ đối xử với mọi người vẫn luôn rất tốt, sẽ không gây thù chuốc oán với ai. Tại sao ông lại giết ông ấy!!!!
Trần Tinh như dùng hết sức lực hét lớn, cảm xúc dồn nén 3 tháng qua giống như giọt nước tràn ly bùng nổ một dạng.
Người này nghe xong cười lớn mấy tiếng, khuôn mặt gắn gượng nhìn về phía Trần Tinh rồi nói:
-Ta và cha ngươi không thù không oán, chỉ có thể trách cha ngươi cản trở ta thi hành nhiệm vụ không tự lượng sức mà thôi...khục khục..
-Ầm~
-Làm càn!!!
Nghe được người này lơi nói, La Tín nhịn không được tay vỗ mạnh bàn khiến nó văng tung toé khắp nơi. La Tín nghiến răng nghiến lợi:
-Không tự lượng sức? Hay cho không tự lượng sức. Sắp chết đến nơi còn càn rỡ như vậy!!!
-Khụ khụ...
Trần Tinh đứng ở một bên thân hình run rẩy không ngừng. Không ai có thể nhìn thấy khuôn mặt khổ sở của hắn lúc này.
Một đứa bé 5 tuổi tâm tính thuần khiết, có thể nói Trần Tinh chỉ mới tập tành 2 năm cuộc đời tìm hiểu cuộc sống, chưa va chạm nhiều với xã hội, trải qua sự cố lần này khiến Trần Tinh không biết xử sự thế nào.
Hắn không muốn bản thân yếu đuối, Trần Tinh biết mình ngu ngốc nên rất cố gắng tu luyện chỉ để được cha khen vài câu, thế nhưng hắn không biết tu luyện mục đích để làm gì? Hôm nay có thể Trần Tinh sẽ tìm ra được câu trả lời:
-Cha ta rất nghiêm khắc, ta không biết tu luyện để làm gì, ta không thích tu luyện cho nên ta thường trốn ra ngoài chơi. Ông ấy luôn miệng bảo ta cố gắng, nhưng ta lại không biết cố gắng để làm chi? Ta chỉ muốn mỗi ngày vui đùa và được cha yêu thương, ta không muốn tu luyện gì cả. Có phải chỉ cần mạnh mẽ thì có thể tuỳ tiện giết ai cũng được sao? Như vậy người thân của người đó có phải giống như ta không còn được cha yêu thương nữa? Ta rất nhớ cha.... Ông nói nếu ta giết ông người thân của ông phải chăng sẽ rất đau lòng?
Giọng điệu non nớt, câu từ ngay thơ, thế nhưng lại có sức mạnh như lưỡi dao xé rách phòng ngự của tên sát thủ.
Đồng tử y co rút lại chăm chú nhìn lấy Trần Tinh, y ta có thể nhìn ra được Trần Tinh thật sự là đang lo lắng cho người thân của mình, y là kim bài sát thủ, giết người vô số, kẻ chết dưới tay y không phải 800 cũng 1000 người, thậm chí còn nhiều hơn số đó rất nhiều.
Người thân của những kẻ này hận không thể băm y thành vạn đoạn, vậy mà hôm nay lại có một đứa nhóc vì y mà suy nghĩ.
Từ sâu trong đôi mắt đứa nhỏ này, y nhìn thấy hình ảnh của mình khi xưa, khát vọng được cha mẹ yêu thương, sự hồn nhiên trong sáng, nụ cười thoả mãn khi được cha khen.
Thế nhưng tất cả đều bị phá huỷ, các hình ảnh của quá khứ nhanh chóng xẹt qua. Tên sát thủ tâm trạng có chút mất bình tĩnh cười lớn:
-Đúng vậy, thế giới này tàn nhẫn hơn ngươi tưởng, không có thực lực ngươi chẳng khác gì sâu kiến! Nếu thực lực của cha ngươi mạnh hơn ta thì hôm nay ngươi sẽ không đứng đây nói chuyện với ta. Nào hận ta đi! Đến đây giết ta trả thù cho cha ngươi! Đến đây giết ta đi!
-Leng keng~
Trần Tinh hơi thả lỏng tay, mũi kiếm chạm nên gạch phát ra thanh âm thanh thuý. Hắn chậm rãi đi qua tên sát thủ rời khỏi đại điện, bộ dáng có phần thất hồn lạc phách, vừa đi Trần Tinh vừa nói:
-Ta không hận ông, ta cũng không giết ông, cha ta chưa từng dạy ta giết người, ông ấy nhất định sẽ không vui khi nhìn ta tước đoạt mạng sống của người khác. Cha ta muốn ta trở thành một nam tử hán đỉnh thiên lập địa, đầu đội trời, chân đạp đất chứ không phải muốn ta trở thành tên sát nhân máu lạnh.
Tên sát thủ nghe vậy liền mất bình tĩnh. Y ta cắn răng trong lòng gào thét:
-Khốn kiếp!!!
Khi thân hình Trần Tinh vượt qua, tên sát thủ đột nhiên dùng hết sức bình sinh hét lớn một tiếng lao về phía Trần Tinh tựa như muốn cùng hắn đồng quy vu tận:
-Chết đi!!!!
-Phập~
Trần Tinh hoảng hốt tay giơ kiếm lên, tên sát thủ cứ thế lao tới, thanh kiếm xuyên qua cả người tên sát thủ tới tận cán kiếm.
Tên sát thủ ói ra ngụm máu dính lên người Trần Tinh. Miệng y nở nụ cười:
-Hiện tại ngươi đã trở thành một tên sát nhân! Khụ khụ...Thế giới này rất tàn nhẫn...nhóc con...ta rất mong chờ a...
Trước đó tên sát thủ đột nhiên nhân cơ hội Trần Tinh không để ý nhét vào người hắn một vật gì đó không rõ. Động tác này không ai thấy được.
-Phịch~
Cùng lúc đó thì tên sát thủ cũng đã lật ngang khí tuyệt bỏ mình. Máu từ người y nhuộm đỏ thảm đỏ làm nó càng trông huyết hồng hơn nữa.
Biến cố xảy ra làm cho mọi người có phần bất ngờ, thế nhưng không ai là không nhìn ra tên sát thủ là cố ý làm vậy. Ngay từ đầu tên sát thủ đó đã bị phong bế tu vi không thể làm nên trò trống gì.
Có thể nói, trong căn phòng này , người thật sự lo lắng an nguy của Trần Tinh chỉ có một mình La Tín, thế nhưng đây cũng chỉ là nể tình huynh đệ cùng Trần An mà làm vậy, không hơn!
La Tín ra hiệu dọn xác người tên sát thủ. Mọi người ai nấy đều rời đi kể cả La Tín. Là nhất gia chi chủ, La Tín vẫn còn nhiều việc cần xử lý. Ông ta chỉ nhìn thoáng qua Trần Tinh rồi thật sâu thở dài.
Thứ duy nhất còn sót lại chính là thân ảnh Trần Tinh đứng tên bất động nhìn đôi tay dính đầy máu tươi của mình. Ngày hôm nay chính thức mở ra tháng ngày đen tối trong cuộc đời của Trần Tinh. Ngày hôm nay hắn trở thành một tên sát nhân!
*Hết chương.