Người qua kẻ lại nhiều vô số kể, ai nấy đều trông rất tất bật, chỉ có Trần Tinh một mình lạc lõng chìm đắm trong hàng nghìn câu hỏi tại sao.
Không ai để ý đến hắn, hắn cũng không để ý đến ai, cứ như thể Trần Tinh không tồn tại trong mắt bọn họ một dạng.
Cảm giác cô độc này khó có thể diễn tả thành lời.
Trở về tiểu viện, Trần Tinh ngã sầm xuống giường, bàn tay nhỏ bé siết chặt tấm chăn, giọt nước mắt một lần nữa tuôn ra. Vẻ yếu đuối này hắn tự hứa với lòng sẽ không bao giờ tỏ ra như thế.
Hắn muốn trở nên mạnh mẽ, hắn muốn làm một nam tử hán đỉnh thiên lập địa như lời cha hắn từng nói. Cho nên, ngày hôm nay Trần Tinh buông thả bản thân, thoả sức đau khổ tủi thân một ngày. Từ ngày mai mọi thứ sẽ khác đi....
Tuy nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của một tiểu hài tử 5 tuổi.
...
Sáng hôm sau, tiểu viện Trần An, Linh đường.
-Cha, con nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ! Sẽ không phụ lòng kỳ vọng của cha!
Trần Tinh quỳ trước linh vị Trần An nghiêm túc nói. Khuôn mặt non nớt cùng giọng điệu hồn nhiên khó có thể biết được cả đêm qua Trần Tinh đã đau khổ thế nào.
Một thân y phục nhiễm đầy máu tươi Trần Tinh cũng không thay ra. Vừa thức dậy hắn đã đến ngay nơi này.
Sau khi thắp nhang, việc đầu tiên Trần Tinh nghĩ tới đương nhiên chính là tắm rửa, sau đó chuyên tâm tu luyện.
Hắn không muốn ham chơi nữa, hắn muốn làm cái gì đó khác biệt, hoặc là Trần Tinh nghĩ rằng sẽ thay đổi bản thân theo chiều hướng tốt nhất có thể.
Đúng là biến cố sẽ làm cho con người trưởng thành hơn không ít.
Đối với một tiểu hài tử, điều đó là tốt hay xấu còn chưa thể biết được.
Kể từ khi Trần An chết đi, ở đây cũng không có nha hoàn hầu hạ quét dọn hay chuẩn bị đồ ăn.
Trong mấy tháng này, mọi thứ đều do Trần Tinh toàn một mình tranh thủ. Từ việc cơm nước đến việc tắm rửa đều một mình hắn quán xuyến, không có Trần An, Trần Tinh phải tự lập, bởi lẽ không người hầu nào muốn hầu hạ người khác một cách không công cả.
Trong lúc cởi y phục, từ bên trong sấp áo rơi ra một vật gì đó tạo ra thanh âm thanh thuý. Trần Tinh hiếu kỳ nhặt lên nhìn tới nhìn lui.
-Đây là cái gì?
Trần Tinh thì thào, một vật hình thù kỳ quái theo đó xuất hiện, bề ngoài không khác gì một miếng gỗ, thế nhưng phía trên lại có khắc một chữ "Sát", chữ màu vàng nổi bật, chỉ nhìn thôi Trần Tinh cũng bị uy thế chấn nhiếp, còn lại không quá bắt mắt cũng nhanh chóng bị hắn đặt qua một bên.
Chuyện quan trọng trước mắt không gì khác ngoài rửa sạch những thứ ô uế của bản thân. Chưa bao giờ Trần Tinh cảm thấy "thèm" tắm đến vậy.
Ngâm mình trong bồn nước, Trần Tinh thả lỏng cơ thể, các mặt tối tăm tiêu cực, những thứ dơ bẩn theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng cứ theo từng gáo nước gột rửa ra khỏi cơ thể hắn.
Trần Tinh nghiêng đầu nhỏ về phía cửa sổ, cái vẻ hồn nhiên ngây thơ ngày nào đã trở lại.
Thứ khác biệt duy nhất chính là cái ý chí kiên định quyết tâm không nói thành lời từ trong ánh mắt đó.
Dễ dàng nhận ra từ sâu trong đôi mắt bùng cháy sự khát vọng đối với sức mạnh.
-Phải cố gắng tu luyện thôi!
Sau khi thay đổi một thân trang phục mới, Trần Tinh đi ra giữa sân đánh những bài quyền cũ kỹ kia.
Những động tác hay các chiêu thức đã in sâu vào trong đầu hắn, tuy nhiên giữa lý thuyết và thực tế vẫn luôn có khác biệt rất lớn, đây là còn chưa nói đến tố chất cơ thể hắn có theo kịp được cường độ luyện tập đó hay không. Cho nên vẫn còn nhiều khuyết điểm cần khắc phục.
-Làm sao mới đột phá võ sư đây?
Trần Tinh sau khi đánh xong vài quyền thầm nghĩ. Một lát sau hắn lại lắc đầu thì thào:
-Không được, nhất định phải đánh vững căn cơ trước!!
Trần Tinh nghĩ thế, ánh mắt cũng kiên định hơn, những lời nói của Trần An mà Trần Tinh từng xem nhẹ kia một lần nữa vang lên trong đầu hắn. Chính vì thế Trần Tinh một mực không dám làm trái.
Hiện tại Trần An đã chết, không có ai đứng ra chỉ dạy Trần Tinh phải tu luyện thế nào, Trần Tinh chẳng còn cách nào khác là tự mình tìm kiếm lời giải.
Nói đúng hơn là không có ai có thể giúp hắn được bởi lẽ huynh đệ của Trần An mà Trần Tinh biết ngoại trừ gia chủ La Tín ra thì đều đã chết trong đợt tập kích kia.
Trần Tinh mặc dù khờ khạo nhưng lại có một trí nhớ cấp bậc yêu nghiệt, tốc độ tu luyện thần tốc nhưng đây chỉ là giai đoạn đầu, và trên hết Trần Tinh cũng chỉ là một đứa trẻ suy nghĩ dĩ nhiên không được chín chắn.
Ý thức tự lập có cao tới đâu đi nữa cũng không thể tự mình xoay sở toàn bộ mọi thứ. Cho nên thân ảnh xuất hiện trong đầu mà Trần Tinh nghĩ đến đầu tiên chính là La Khinh Y.
Nghĩ tới La Khinh Y, Trần Tinh ngay lập tức làm ra cử động. Trong mấy tháng qua kể từ khi Trần An chết thì La Khinh Y cũng chưa từng đi tìm Trần Tinh, Trần Tinh cũng muốn hỏi một chút nguyên nhân vì sao như vậy.
Đã quá quen thuộc chỗ ở của La Khinh Y, cho nên rất nhanh Trần Tinh liền đi đến nơi. Tuy nhiên, trước khi hắn tiến vào thì phía trước truyền tới giọng nói của 2 nha hoàn trong phủ:
-Tiểu thư thật là tội nghiệp, suốt mấy tháng nay trông gầy đi hẳn, người ta nhìn mà cảm thấy đau lòng không thôi.
-Đúng vậy, từ khi biến cố kia xảy ra, chắc có lẽ tiểu thư bị một cú sốc rất lớn nên không ăn uống gì được.
-Cứ đà này không biết tiểu thư có thể trụ nổi đến ngày đi đế đô không nữa?
-Haizzz
Một người còn lại lên tiếng, hai người thở dài không thôi.
-Khinh Y đi đế đô?
Ẩn nấp phía sau bức tường, Trần Tinh nghi hoặc lẩm bẩm.
Chiếu theo lý thuyết, việc La Khinh Y đi đế đô đã nằm trong kế hoạch của La gia từ khi nàng mở ra Tinh Hồn Phượng Hoàng.
Chỉ là không biết nguyên nhân gì khiến thời gian trì hoãn tận 3 tháng. Nếu nói là do cái chết của Trần An thì lại càng không thể, bởi lẽ đi đế đô càng sớm thì La Khinh Y càng an toàn.
Trần Tinh mang theo nghi hoặc đứng trước cửa phòng, hắn muốn gõ cửa thế nhưng vàn tay đưa lên một nửa rồi hơi dừng lại.
-Khinh Y tỷ tỷ, ngươi còn thức không?
Trần Tinh nhẹ giọng hỏi, trong phòng vẫn như cũ im ắng.
-Khinh Y tỷ?
Sau một lúc, vẫn không có tiếng động, Trần Tinh nghĩ hẳn là La Khinh Y đã nghỉ ngơi nên cũng xoay người rời đi.
Bóng lưng nhỏ bé của hắn rất nhanh biến mất ở biệt viện.
Trần Tinh không biết, La Khinh Y ở bên trong một mực mở to mắt nhìn phía cửa ra vào, nàng muốn lập tức bật dậy mở cửa nhưng lại không cách nào đối mặt với Trần Tinh.
Tâm trạng có chút kích động không nói nên lời, sở dĩ không ra gặp Trần Tinh nguyên do chính vì La Khinh Y nghĩ rằng cái chết của Trần An là do nàng gây ra.
Thở dài một hơi, La Khinh Y đau khổ chìm vào trong giấc ngủ.
Riêng Trần Tinh thì trở về căn phòng của mình.
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi, nháy mắt đã qua 3 tháng.
Trong 3 tháng này Trần Tinh có gặp được La Khinh Y mấy lần, thế nhưng vừa muốn mở miệng bắt chuyện với nàng thì La Khinh Y lại tránh mặt, thành ra mọi việc không có gì tiến triển.
Mọi thứ vẫn tẻ nhạt buồn bã như thế, cô đơn, vắng lặng và cứ thế tuần hoàn...
Ngày hôm nay, Trần Tinh kiểm tra Tinh Hồn. Bởi lẽ hắn cũng đã 6 tuổi.
Trong La phủ, lần này tham gia khảo hạch có hơn 20 đứa trẻ. Trần Tinh là một trong số đó. Đa số là con em của người hầu trong phủ.
Trần Tinh vừa đến nơi thì tiếng nghị luận cũng vang lên không dứt.
-Thật là hồi hộp a, không biết ta có hay không Tinh Hồn.
-Lữ ca, đảm bảo ngươi sẽ mở ra thượng phẩm Tinh Hồn. Nói không chừng được Hầu phủ coi trọng được trọng điểm bồi dưỡng nữa đó..
....
-Tất cả im miệng cho ta!!
Không phải chờ đợi quá lâu, một tiếng gầm trầm đục đột ngột vang lên.
Một người đàn ông trung niên vẻ mặt nghiêm nghị đi vào bên trong, theo sát theo ông ta là một nữ người hầu trong phủ.
Hai người không có gì quá đặc biệt, chỉ là một quản sự chức vụ thấp, không đáng quan tâm.
-Các ngươi xếp hàng từng người bước lên phía trước, sau đó đặt tay lên quả cầu này, bình tâm dưỡng khí, nghĩ đến thứ mà bản thân cảm thấy "thân thiết" nhất là được.
-Được rồi, ngươi lên trước.
Trung niên quản sự tuỳ tiện giảng thuật sau đó chỉ tay về phía một người.
Người này cũng không do dự làm theo.
Sau ít giây, thuỷ tinh cầu cũng không có bất kỳ biến đổi nào. Hiển nhiên người này không có Tinh Hồn.
-Được rồi, người kế tiếp!
Quản sự lắc đầu lớn tiếng nói. Lần lượt 1 người rồi lại 1 người tiến hành kiểm trắc.
Cho đến Trần Tinh người cuối cùng thì dường như bầu không khí có chút nặng nề.
Có thể tưởng tượng được Tinh Hồn không phải ai cũng có thể nắm giữ. Đây chính là chìa khoá để phân biệt ai là Vương ai là nô.
Ban đầu còn có vài người khinh thường nhìn Trần Tinh xì xào bàn tán. Thế nhưng hiện tại tất cả mọi ánh mắt đều dõi theo thân ảnh nhỏ bé ấy.
Trần Tinh bước lên phía trước, khuôn mặt non nớt không chút sợ hãi mà là chờ mong bộ dáng.
Tay hắn nhẹ nhành đặt lên thuỷ tinh cầu. Đôi mắt nhắm lại cố gắng cảm thụ thứ "thân thiết" nhất của bản thân.
-Rắc~
Âm thanh nhẹ vang lên, thuỷ tinh cầu xuất hiện một vết nứt nhỏ. Không ai nghe hay thấy được vết nứt này, thế nhưng có một điều có thể khẳng định.
Thuỷ tinh cầu không còn dùng để kiểm trắc Tinh Hồn được nữa!
Quản sự thấy thuỷ tinh cầu không có biến đổi bộ dáng chợt thật sâu thở dài.
-Được rồi, kiểm trắc kết thúc, chuyện này ta sẽ báo cáo cấp trên. Trở về đi..!
Theo tiếng nói quản sự truyền tới, tất cả mọi người có chút thất lạc rời khỏi. Riêng chỉ có Trần Tinh đứng đó ngẩn người hơi nghi hoặc một chút.
Hắn không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, thế nhưng rõ ràng Trần Tinh cảm giác được bản thân mình có Tinh Hồn. Chỉ là không biết nguyên do gì kiểm trắc không ra. Mọi thứ xảy ra quá nhanh cứ tựa như ảo giác một dạng.
Trần Tinh cố thử tự bản thân tập trung tinh thần không dựa vào thuỷ tinh cầu kích dẫn xem xét bản thân Tinh Hồn nhưng lại không cảm nhận được gì đành phải bỏ cuộc trở về nội viện.
*Hết chương