-Tiểu quỷ, không chạy nữa sao? Không nghĩ tới ngươi lại là võ đồ viên mãn. Lần này xem như lập đại công rồi, haha.
Người cầm trường cung vẫn là người mở miệng. Hắn không lập tức động thủ mà cũng chăm chú quan sát Trần Tinh.
Vừa rồi, ngay khi 3 người vừa tới, Trần Tinh đã dự định công kích trước đánh phủ đầu, thế nhưng đối phương cũng đã có phòng bị.
Cả 3 người không đồng thời đuổi theo cùng một lúc mà khi truy đuổi luôn giữ một khoảng cách nhất định.
Điều này đồng nghĩa với việc Trần Tinh đã bị khoá đi thế công, nếu Trần Tinh liều lĩnh công kích 1 trong 3 người, 2 người còn lại sẽ ngay tức khắc hỗ trợ.
Hiện tại Trần Tinh chỉ có thể bị động phòng bị, hắn thật không còn lựa chọn.
Trần Tinh cố ép bản thân nhất định phải tỉnh táo. Trong lòng thầm trán an mình, đồng thời cũng đưa ra phán đoán phương hướng công kích của đối phương.
Giả sử người cầm đao và thuẫn tiến công trước sẽ như thế nào?
Nếu như bị người này quấn lấy, mặc dù tu vi cảnh giới của mình cao hơn, nhưng muốn giải quyết đối phương nhanh chóng ắt hẳn không được.
Sử dụng toàn lực giải quyết đối phương là một lựa chọn không hợp lý.
Còn người cầm trường cung thì sao? Đương nhiên người này sẽ không tham gia cận chiến. Như vậy Trần Tinh không thể đối phó hắn trước mà bỏ qua 2 người còn lại.
Cuối cùng cũng chỉ còn người cầm chuỷ thủ.
Theo như Trần Tinh nhận định, có thể uy hiếm tính mạng của hắn cũng chỉ có thể là người cầm chuỷ thủ này.
Không gì khác bởi vì hắn có tốc độ nhanh nhất trong 3 người. Vả lại, trong trường hợp bình thường dĩ nhiên người này sẽ không chính diện công Trần Tinh mà chờ đợi thời cơ.
Những phương án không ngừng loé lên trong đầu Trần Tinh. Càng nghĩ, đầu óc Trần Tinh càng sáng suốt lạ thường.
Tâm lý hắn không còn khẩn trương, thay vào đó, Trần Tinh càng ngày càng tỏ ra tự tin hơn.
Thời gian tích tắc đó, Trần Tinh trong đầu còn cố gắng diễn luyện ra những hình ảnh chiến đấu của mình.
...
Người cầm trường cung ra hiệu, ngay lập tức kẻ cầm đao và thuẫn hét lớn giết một tiếng lao lên.
Đồng thời người cầm chuỷ thủ thân hình tựa quỷ mị, mờ ảo không rõ phương hướng ẩn ấp.
Cầm trường cung gọi Vương A Tam, đây không phải là tên thật của hắn.
Hắn được gọi với tên này là do một lần hắn có thể sử dụng trường cung bắn ra 3 mũi tên. Đồng thời 3 mũi tên này đều lấy góc độ xảo diệu tới vị trí hiểm yếu của đối phương, làm cho đối phương khó lòng phòng bị.
Nghe đồn, Vương A Tam tình cờ nhận được cơ duyên nên mới có được tiễn thuật như hiện tại.
Trước đó hắn chỉ là một tên vô danh tiểu tốt sử dụng kiếm.
Vương A Tam thấy 2 tên đồng đội đã vào vị trí, hắn cũng nhanh chóng huy động 2 tay đưa tiễn vào thế công.
Chỉ còn chờ đợi Trần Tinh bị quấn lấy không thể phòng bị.
Trương Ngũ là người cầm đao và thuẫn, lúc này hắn đang cùng Trần Tinh giao chiến.
Tuy hắn chỉ là võ đồ cửu trọng, thế nhưng dù sao Trương Ngũ cũng là một người trưởng thành, có lợi thế về sải tay cùng chiều cao.
Hắn tay trái giơ lên thuẫn đỡ lấy thế công của Trần Tinh, cảm nhận lực đạo yếu ớt truyền tới, Trương Ngũ cười gằn, ngoài miệng phách lối nói:
-Tiểu quỷ, chưa bú sữa sao? Làm sao yếu như vậy? Võ đồ viên mãn không gì hơn cái này.
Trần Tinh đôi mắt loé lên nhưng không phản bác.
Cùng lúc đó, hắn thấy Vương A Tam đã giơ lên trường cung nhắm ngay bản thân.
Trần Tinh tựa như không để ý, hắn vẫn tiếp tục công kích lấy Trương Ngũ.
-Vèo~
Vương A Tam buông tay, mũi tên ngay lập tức phá không mà đi.
Cũng chính lúc này, Trần Tinh lông tơ dựng đứng, hắn chật vật nhào lộn một vòng trên mặt đất gần đại thụ.
Trong tích tắc đó, ánh sáng loé lên, một thanh chuỷ thủ sắc bén hướng vị trí trái tim hắn đánh tới.
Trần Tinh lunh quang chợt loé, trong lòng hô lớn.
Chờ chính là ngươi!
Trần Tinh không hề nao núng, tuy không hề có kinh nghiệm gì nhưng do đã tính toán kỹ lưỡng, động tác hắn tỏ ra rất thành thạo.
Trong bàn tay trái Trần Tinh bỗng nhiên vung lên, một nắm cát theo đó bay ra che chắn tầm mắt của người cầm chuỷ thủ.
Người cằm chuỷ thủ cả kinh, hắn không nghĩ đến Trần Tinh lại có chiêu này.
Không hề do dự, người này nhanh chóng lùi về sau, đáng tiếc là phía sau hắn không phải khoảng trống mà là những cây đại thu chằng chịt, làm sao lùi được?
-Chết!!!
Trần Tinh mắt thấy thời cơ đã tới, hắn không hề do dự, hét lớn một tiếng, động tác dứt khoát dũng mãnh.
Trần Tinh chuỷ thủ nhanh chóng vẽ ra một đạo hoa mỹ chớp loé.
-Rẹt~
-Ách~
Người cầm chuỷ thủ trừng lớn đôi mắt, trong tay chuỷ thủ của hắn cũng rớt xuống, hai tay hắn bưng bít cổ họng dựa vào thân cây chờ đợi tử vong hàn lâm.
Cùng lúc đó, thân hình Trần Tinh không hề dừng lại, hắn phóng nhanh về một hướng dự định đào tẩu.
Nào ngờ lúc này, dị biến đột ngột phát sinh.
Trần Tinh cảm thấy lông tơ dựng đứng. Chỉ thấy Trương Ngũ hai mắt đỏ ngầu tựa như muốn nứt ra nhìn Trần Tinh.
Ánh mắt tràn đầy cừu hận, phẫn nộ, bạo lực,...
Trương Ngũ không biết từ lúc nào đã chăn đường của Trần Tinh. Tốc độ gần như nhanh gấp đôi trước đó.
Trần Tinh hiện tại mặt còn khó coi hơn khóc. Hắn dự tính người có thể uy hiếp hắn là người cầm chuỷ thủ, nào ngờ người thật sự mạnh mẽ nhất trong đám người lại là người bị hắn đánh giá yếu nhất.
Ai có thể nghĩ tới?
Trần Tinh không xoắn xuýt vấn đề này. Hắn cũng không có thời gian xoắn xuýt.
Trương Ngũ gầm lên một tiếng vung đao chém xuống.
Hắn giờ phút này không còn cợt nhã, hắn hận, hận không thể chém Trần Tinh trăm nghìn mảnh nhỏ.
Trần Tinh ngưng trọng, không dám đón đỡ, hắn lắc mình tránh thoát đồng thời giẫm mạnh tách ra một khoảng cách.
-Vù vù~
Chính lúc này, tiếng xé gió vang lên, Trần Tinh song quyền nan tứ thủ.
-Phập~
Một mũi tên xuyên thủng bả vai hắn, Trần Tinh rên lên một tiếng đau đớn lộn vòng trên mặt đất.
Hắn đã cố gắng né tránh, nhưng không thể phủ nhận tài nghệ bắn cung của Vương A Tam quá xảo diệu.
Trần Tinh tay trái hơi rủ xuống, hắn mồ hôi lạnh chảy ra.
Lúc này, đao phong gào thét tên tai. Trần Tinh không có cơ hội thở dốc.
Hắn ánh mắt loé lên, trong lòng nổi giận mắng lớn một tiếng:
-Đáng chết!
Trần Tinh thật sự nổi giận. Hắn không chọc tới ai, không có gây thù chuốc oán với đám người này.
Đột nhiên lại tao ngộ truy sát, thử hỏi lam sao không giận cho được?
Lúc này Trần Tinh không giữ nổi bình tĩnh nữa, máu huyết hắn như sôi trào lên.
Trần Tinh nhào tới Vương A Tam, hắn không né tránh hay chạy trốn.
Trần Tinh giờ phút này tựa như nổi điên.
-Oanh~
Một tiếng oanh minh vang vọng bên trong cơ thể Trần Tinh.
Đột phá!
Đúng vậy, hắn đột phá võ sư!
Trần Tinh không hề hay biết, hắn bộc phát toàn thân lực lượng, tay phải nắm chặt chuỷ thủ nhào tới Vương A Tam.
Vương A Tam hoa dung thất sắc, trên mặt sợ hãi không thôi, Trần Tinh tốc độ quá nhanh hắn không theo kịp.
-Trương Ngũ!!!
Vương A Tam sợ quá hét lên, Trương Ngũ nghe được thoáng chốc lấy lại bình tĩnh.
Nhưng hắn muốn cứu Vương A Tam đã không kịp.
Trương Ngũ cắn răng giương thuẫn phía trước nhào tới.
Trần Tinh xích hồng hai mắt, chuỷ thủ lấy tốc độ nhanh nhất phong hầu Vương A Tam.
-Bành~
Chính lúc này, lực đạo trùng kích mãnh liệt truyền tới, Trần Tinh theo đó bay rớt ra ngoài.
Phía dưới hắn cũng là khe sâu vạn trượng đáng sợ.
Hình ảnh cũng theo đó dừng lại, Trần Tinh triệt để lâm vào trạng thái hôn mê.
Trước khi đó, trong đầu hắn cũng một mảnh tro nguội...
*Hết chương