Hắn theo thường lệ vận công điều tức tiếp tục tu luyện. Thân phận thấp hèn dẫn đến tài nguyên tu luyện ít ỏi. Dù có thiên tư trác tuyệt đến đâu thì phần thiếu khuyết này cũng không thể bù đắp.
Trần Tinh không còn cách nào khác chính là nổ lực tối đa để tu luyện. Hắn hiểu được bản thân mình đang trong tình cảnh nào.
Không có Trần An, thân phận hắn bây giờ muốn ra khỏi phủ cũng khó huống chi là tìm kiếm tài nguyên tu luyện? Nổ lực chỉ là cái lý do Trần Tinh tự thuyết phục bản thân mình có thể mạnh hơn mà thôi.
Một đêm yên bình cứ thế trôi qua, Trần Tinh cứ tưởng ngày hôm sau sẽ như mọi ngày khác.
Thế nhưng mọi việc há có thể như hắn tưởng tượng?
-Trần Tinh!
Vừa sáng sớm đã có người tới thăm.
Lai giả bất thiện!
Đây là suy nghĩ nhoáng lên trong đầu Trần Tinh lúc này. Thế nhưng hắn không thể không đi ra tiếp đón. Trần Tinh cũng mang tâm lý hiếu kỳ không biết chuyện gì sẽ đến với mình.
Người đến là một trung niên nhân. Người này Trần Tinh cũng nhận biết. Chức vụ tổng quản, thuộc về Dược đường một bộ phận, tên là Quảng Nguyên.
Khi Trần An còn sống, thái độ của Quảng Nguyên đối với Trần Tinh không mặn không nhạt. Theo thường lệ cấp đủ tài nguyên tu luyện cho hắn.
Thế nhừng từ khi Trần An chết đi thì số tài nguyên ấy cũng không còn nghe nhắc tới. Chuyện này Trần Tinh cũng không để trong lòng. Không nghĩ tới Quảng Nguyên hôm nay lại tìm đến hắn.
Theo đạo lý, Trần Tinh cung kính chào hỏi:
-Quảng Nguyên tổng quản tốt, sáng sớm ngài tìm ta có chuyện gì không?
Quảng Nguyên tay chấp sau lưng điệu bộ bề trên liếc nhìn Trần Tinh bằng nửa con mắt nói:
-Đến tìm ngươi tất nhiên là có chuyện, ở trong La phủ trên dưới đều phải làm việc, há có chuyện một người như ngươi không làm mà ăn? Từ hôm nay trở đi ngươi được điều đến bộ phận Dược đường, theo nhóm đội đi vào Tử Vong Sơn Mạch tìm kiếm dược liệu. Ngươi nhanh chóng thu dọn, 1 canh giờ nữa xuất phát!
Quảng Nguyên nói xong xuất từ trong người ra một tờ giấy cho Trần Tinh, bên trên ghi chú rõ ràng điều lệnh. Trần Tinh nhìn rõ cũng không nói gì.
Quảng Nguyên nói xong cũng trực tiếp xoay người rời đi.
Trần Tinh nghĩ nghĩ cũng không phàn nàn, Quảng Nguyên nói cũng không sai, hắn thân phận chỉ là hạ nhân, không thể ăn không ngồi rồi như vậy, tham gia đội tìm kiếm dược liệu cũng là việc sớm muộn, bởi lẽ việc này Trần An cũng đã nhắc qua Trần Tinh.
Vô luận là mở ra Linh khiếu có hay không Tinh Hồn cũng phải tham gia đội tìm kiếm dược liệu. Đây cũng là tính toán của Trần An và La Tín.
Nguyên nhân trong đó thì chỉ có hai người biết.
Trần Tinh nhanh chóng thu xếp vài bộ quần áo. Lần này đi thu thập dược liệu ít nhất cũng phải 10 ngày nửa tháng mới có thể trở về. Mọi thứ vẫn nên chuẩn bị chu đáo.
-Cộp~
Trong đống quần áo đang thu dọn, Trần Tinh bỗng nhiên chú ý tới một vật, vật này là vật lần trước trong lúc tắm bỗng nhiên phát hiện.
Nghĩ nghĩ, Trần Tinh cũng trực tiếp nhét vào trong ngực.
Đi ra phòng, hắn trước hết bái lạy linh đường Trần An. Trần Tinh không nghĩ tới, đây sẽ là lần cuối cùng hắn bái lạy cha mình!
...
-Tất cả mọi người mau chóng tập hợp chuẩn bị xuất phát!
Theo một tiếng hiệu lệnh uy nghiêm. Đoàn người có hơn trăm thành viên tiến vào Tử Vong Sơn Mạch.
Trần Tinh do số tuổi nhỏ nên được điều đến bộ phận hậu cần trong đoàn đội.
Hắn ngồi trên đống rơm trên xe ngựa chung một chỗ với 3 đứa bé khác.
Trong khi 3 người trò truyện tìm hiểu thì Trần Tinh lại nhắm mắt tu luyện nên khó tránh đưa đến tiếng nghị luận chăm chọc, mặc dù tiếng nói nhỏ nhưng với tu vi võ đồ viên mãn Trần Tinh cũng có thể nghe được:
-Hừ, có người không biết thức thời xem thường chúng ta, 2 người nói xem nên xử trí thế nào?
-Đương nhiên là đánh cho hắn một trận rồi dạy hắn phải làm như thế nào!
-Không bằng 3 chúng ta đợi đến lúc nghỉ ngơi hạ thuốc sổ hắn, sau đó....
Tiếng nói càng lúc càng nhỏ, nên lúc sau, Trần Tinh cũng không nghe được 3 tên này đang mưu đồ gì. Thế nhưng hắn cũng không quan tâm lắm. Theo Trần Tinh thấy, chỉ cần bản thân cẩn thận liền sẽ không có việc gì, huống chi bản thân mình cũng tu vi cũng gần đột phá trở thành võ sư rồi. Không có gì quá lo lắng với 3 tên võ đồ nhất trọng, nhị trọng này.
....
Đoàn người đi một mạch đến phụ cận Tử Vong Sơn Mạch mới dừng lại.
Theo lịch trình thì sẽ nghỉ ngơi ở vòng ngoài một ngày để dưỡng sức hồi phục tới trạng thái tốt nhất sau một ngày đi đường.
Với số lượng người trên cả trăm thì khi bước chân vào Tử Vong Sơn Mạch sẽ dẫn đến các loại yêu thú chú ý. Việc này cũng rất dễ lý giải, không nói đến đoàn người đồng loạt di chuyển sẽ gây ra động tĩnh lớn. Chỉ riêng việc phân nửa số người đã là võ sư trở lên cũng sẽ vô hình tạo áp lực cho các yêu thú phụ cận.
........
Một đêm yên bình nữa trôi qua. Đoàn người tiếp tục lên đường. Theo thời gian dự kiến , nếu không có chuyện gì xảy ra thì chí ít cũng phải tốn 4-5 ngày thời gian để xâm nhập
-Rít~
Giữa đêm khuya thanh tĩnh của 3 ngày sau, một tiếng ngựa hí chói tai vang lên. Kèm theo đó là tiếng la giết cùng với tiếng đao thương kiếm ảnh va chạm liên tiếp làm Trần Tinh từ trong trạng thái tu luyện đánh thức.
-Hống~
Trần Tinh vội vã từ trong trướng bồng ra ngoài.
Đập vào mắt hắn chính là một con lam lang đang ngửa mặt lên trời gầm thét.
Trần Tinh nhận ra được đây là Tinh Hồn của người dẫn đội cũng là người có tu vi cao nhất trong đoàn. Về phần tên gì Trần Tinh chưa điều tra kỹ.
Với tu vi võ đồ viên mãn, Trần Tinh dù đứng cách xa cũng có thể thấy được rõ ràng rành mạch.
Đối diện với người này là 2 hắc y nhân.
Nói là 2 nhưng thực tế có mấy trăm thân ảnh đã và đang tàn sát.
Đúng! Chính là tàn sát!
Hai hắc y nhân chính là kẻ cầm đầu. Mục đích không cần nghĩ cũng biết là họ đang kiềm chế chiến sĩ duy nhất bên này. Chỉ cần người này ra tay cứu người thì ngay lập tức hai hắc y nhân sẽ ra tay.
Chiến sĩ La hầu phủ mồ hôi lạnh ứa ra, trong lòng không biết mắng bao nhiêu lần.
Theo y thấy dù có ra tay hay không thì kết quả đoàn đội cũng sẽ bị diệt. Không còn cách nào khác! Nghĩ tới đây, Chiến sĩ mở miệng quát lớn.
-Các ngươi là ai?
Hai người này liếc nhìn nhau không hề trả lời, đồng thời hai người nọ nở nụ cười quỷ dị và cũng thả ra Tinh Hồn của mình. Một là con mãng xà toàn thân huyết hồng, một người khác chính là một đầu hắc hùng to lớn hơn gấp đôi lam lang.
-Rít~
Bỗng nhiên lúc này, Trần Tinh toàn thân cảm thấy lông tơ dựng đứng.
Mặc dù chưa chính thức trải qua trận chiến sinh tử nào. Thế nhưng độ mẫn tiệp của Trần Tinh cũng thuộc hàng thượng thừa nên có thể cảm nhận được nguy hiểm trí mạng.
Trần Tinh vội vàng lách người né tránh.
Một mũi tên nhanh chóng lướt qua mặt hắn. Một vài sợi tóc theo đó rớt xuống. Trần Tinh cảm thấy khuôn mặt đau rát, ánh mắt hắn cũng trở nên chuyên chú hơn.
-Hắc hắc, tiểu quỷ! Không nghĩ tới ngươi có thể né tránh mũi tên của ta. Có chút bản sự. Hắc hắc
Trần Tinh cũng thu hồi tầm mắt ở trên người chiến sĩ La hầu phủ cùng 2 hắc y nhân kia. Hắn chăm chú vào phương hướng phát ra âm thanh này.
Do bộ phận cần được sắp xếp ở phía sau, cùng với Trần Tinh dựng trướng bồng tương đối cách xa nơi trung tâm đoàn người nên vừa rồi hắn có thời gian quan sát tình huống.
Không nghĩ tới một chút mất tập trung thiếu chút nữa đã mất mạng.
Trần Tinh không vì thế mà thở phào nhẹ nhõm, bởi vì từ trong bóng tối đi ra, ngoài người trên tay cầm trường cung còn 2 người nữa. Một người cầm đại đao và thuẫn. Người thứ 3 thì cầm một thanh chuỷ thủ.
Không biết có phải nguyên do là vì Trần Tinh chỉ là một đứa bé hay 3 người này muốn mang đến cảm giác tuyệt vọng cho hắn hoặc là một lý do gì khác mà cả ba chẳng động thủ lập tức mà cười mỉa mai Trần Tinh.
Trần Tinh ngưng mắt âm thầm tính toán, hắn có thể nhìn rõ cảnh giới tu vi của cả ba. 1 người võ đồ viên mãn tương đương hắn, 2 người võ đồ cửu trọng. Tuy nhiên, chiến lực không thể chỉ xét dựa trên tu vi. Phải biết ngoài nhiều yếu tố khác còn phải kể đến vấn đề tính tổ đội. Đây là còn chưa xét đến Tinh Hồn.
Đừng quên cả 3 người sử dụng vũ khí mang tính đoàn đội.
Người sử dụng cung phụ trách đánh lén, với sức quan sát nhạy bén cùng giữ khoảng cách hợp lý với đối thủ có thể phụ trách quấy nhiễu và người này cũng có thể là chỉ huy.
Người cầm đao và thuẫn có thể là chủ lực của cuộc giao tranh, với công thủ toàn vẹn, còn người cầm chuỷ thủ, theo Trần Tinh đoán tốc độ của người này nhanh nhất phụ trách kết liễu đối thủ.
Trần Tinh vừa nhìn đến liền đưa ra phán đoán trong tích tắc. Nếu cả ba người biết được những gì Trần Tinh đang suy nghĩ lúc này ắt hẳn phải hoảng sợ. Bởi vì đây không chỉ nói lên sức quan sát cực kỳ nhạy bén cùng với sự suy luận khiến người phải thán phục.
-Mục đích của các ngươi là gì?
Trần Tinh mở miệng cố gắng kéo dài thời gian nhằm tìm ra phương án thoát thân.
Theo hắn thấy việc đoàn đội bị diệt là điều tất nhiên. Số lượng địch nhân quá nhiều không thể chống lại được.
Người cầm trường cung lại cười, hắn nói:
-Tiểu quỷ, hỏi vấn đề này không phải rất ngu sao....con mẹ nó, võ đồ viên mãn!
Người này chưa nói dứt lời liền thấy thân hình Trần Tinh thoắt cái lao về phía khác. Cùng lúc đó hắn cũng bộc phát ra khí thế của mình nên người cầm trường cung bất ngờ thất thanh nói.
Trần Tinh không ham chiến, mục đích của hắn chỉ có một, thân hình hắn lao vụt vụt về phía trước và chạy sâu vào Tử Vong Sơn Mạch.
-Truy!!
3 người kia cũng nhanh chóng đuổi theo phía sau, đối với Trần Tinh tu vi 3 người này cũng cảm thấy khiếp sợ không thôi.
Thế nhưng, thân là một sát thủ không có chuyện để con mồi mình chạy thoát! Nếu không hậu quả rất nghiêm trọng.
Tiếng gió thổi vù vù bên tai, Trần Tinh không biết mình đã chạy bao lâu, chỉ thấy phía trước đã cùng đường. Nếu chạy nữa cũng chỉ còn cách nhảy xuống khe nứt tối om phía dưới.
Điều này đồng nghĩa với việc Trần Tinh chỉ có con đường chết không thể nghi ngờ.
Vì sao ư?
Phải biết đây là Tử Vong Sơn Mạch, đâu đâu cũng có thể gắn với hai chữ tử vong. Huống chi là một khe nứt không thấy đáy. Ai biết được nó sâu bao nhiều và phía dưới có sinh vật nguy hiểm gì tồn tại hay không?
Phía sau thì 3 người đuổi sát không buông.
-Hô hô.
Trần Tinh dừng lại thở gấp không thôi. Hắn hiện tại cũng chỉ còn lựa chọn cùng 3 người này chiến đấu mới có thể bao toàn tính mạng. Đây là lựa chọn duy nhất. Trần Tinh biết, tình thế hiện tại của mình cực kỳ éo le. Hắn âm thầm hồi phục thể lực chờ đợi 3 người này đuổi tới.
*Hết chương.