Cuộc biểu tình vẫn tiếp tục diễn ra ngày này qua ngày nọ và số lượng người tham gia tụ tập ở hội trường ngày một đông. Tiếng hét phê phán chính phủ lâm thời và yêu cầu trả lại bộ máy quân chủ chuyên chế ngày càng mãnh liệt. Nhưng chính phủ lâm thời, nhất là Dole, vẫn chưa có dấu hiệu hành động.
“Nào nào, mọi người bình tĩnh nào. Xin hãy xếp hàng theo trình tự, chúng tôi có đủ lương thực cho mọi người mà!”
“Đừng chen lấn – có đủ cho tất cả mọi người đây.”
Các cuộc biểu tình vẫn cứ lẩn quẩn trong tâm trí chúng tôi song, bọn tôi vẫn tiếp tục đi phát lương thực cho nhân dân. Ngày càng có nhiều người thiếu thức ăn vì nhà nước tăng thuế dẫn đến giá thành ngày một lên cao, mỗi ngày lượng người xếp hàng nhận thức ăn ở chỗ bọn tôi lại tăng lên gấp bội. Dẫu hiện tại chúng tôi vẫn còn đủ khả năng cung cấp lương thực cho mọi người nhưng nếu số lượng người dân ngày một tăng thêm thế này sớm muộn gì kho lương cũng cạn.
Cho đến một ngày…
“Hôm nay có ít người hơn hôm qua nhỉ?” – cô chủ đánh mắt nhìn dòng người đến nhận tiếp tế.
“Vâng.”
Ban đầu chúng tôi chỉ xem chuyện này không đáng kể gì lắm. Nhưng ngày qua ngày số lượng người đến nhận tiếp tế từ cô chủ giảm mạnh đi trông thấy.
“Rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra thế này?”
Cô chủ kêu lên. Và ngay sau đó câu trả lời cho cô chủ được in rõ lên tờ nhật bảo. Ngay từ tiêu đề ghi rõ:
“Thành lập chính quyền cách mạng: đảm bảo khẩu phần ăn cho mọi người dân.”
Hình như phe cách mạng đã thành lập chính quyền riêng của họ để đối đầu với chính phủ lâm thời hiện nay.
Mọi chuyện đã đến nước này rồi ư…
Sự vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát của tôi. Đa số các phần chơi ở đoạn Cách Mạng đều kết thúc với một câu chuyện tình lâm li bi đát giữa nữ chính và hoàng tử mà nàng chinh phục – đỉnh điểm là ở giai đoạn cao trào giữa thời kỳ cách mạng. Nhưng trong đấy có một màn chơi mà nữ chính thay vì tay trong tay với hoàng tử lại tự mình đứng ra dẫn đầu phe cách mạng.
Những gì đã diễn ra gần giống với màn chơi kia, chỉ có một điểm khác biệt đó là người dẫn đầu sẽ là cô chủ chứ không phải nữ chính. Khác với trong game và khác với tôi – nữ chính, cô chủ được người dân ủng hộ rất nhiều.
Bây giờ chỉ việc đợi thời cơ đến mà thôi.
Tôi và người đó sẽ sớm nhận ra tham vọng của nhau.
“Nè Rei, cô có nghe gì không thế hả?”
“Áaa?!”
Cô chủ chợt nhéo mạnh tai tôi khiến tôi phải quay sang nhìn thẳng vào cô ấy. Gương mặt cô chủ trông nhợt nhạt quá.
“Chính quyền cách mạng đã được thành lập rồi, chuyện này sẽ đẩy chúng ta vào bờ vực khủng hoảng mất. Cứ đà này, ta e vương quốc của chúng ta sẽ…”
“Ổn cả thôi mà cô chủ của em. Mọi chuyện đều theo đúng như kế hoạch cả.”
“Thật ư?”
“Vâng, Nên là, cô chủ xin người hãy cứ tiếp tục tiếp tế cho người dân nhé.”
“Ta…ta hiểu rồi.”
Cứ thế chúng tôi vẫn tiếp tục đi tiếp tế lương thực. Nhưng do tình hình hiện tại, những ngày sau đó dường như chả ai đến nữa cả. Việc này làm cô chủ đâm ra lo lắng nhưng tôi thì vẫn ổn cả.
“Chẳng phải điều này có nghĩa người dân đang ủng hộ chính quyền cách mạng sao?” – cô chủ kêu lên.
“Có lẽ thế ạ. Nhưng đó không phải là vấn đề cần lo lắng đâu ạ.”
“Tại sao nó lại không phải là một vấn đề chứ hả?”
“Thứ lỗi cho chúng tôi làm phiền. Đây có phải là khu vực tiếp tế của cô Claire François’s?”
Một nhóm đàn ông bỗng dưng xuất hiện. Trang phục họ mặc trên người trông rất đáng tiền – là thứ lẽ ra một thường dân khó có thể mặc được, nhưng bản thân họ lại không giống quý tộc.
“Đúng vậy. Các người là?”
“Chúng tôi đến từ chính quyền cách mạng.” – Người đàn ông được phụ trách trả lời.
Biểu cảm trên gương mặt cô chủ ngay lập tức nhăn nhó cáu giận. “Ta có thể giúp được gì cho các người?”
“Cô Claire François, chúng tôi chân thành cảm ơn cô vì đã giúp đỡ người dân. Nhưng từ giờ trở đi, chính quyền cách mạng sẽ quản lý tiếp tế lương thực, như yếu phẩm. Chúng tôi mong được hợp tác cùng cô.”
“Hợp tác?” – giọng điệu cô chủ lộ đầy vẻ hoài nghi. “Các người nói các người đến từ chính quyền cách mạng đúng chứ?”
“Vâng.”
“Ta nhớ ta đã từng thấy ngươi. Ngươi là cấp dưới của thủ tướng Salas đúng chứ?”
“Vâng.” – anh ta không thèm chối bỏ chuyện này.
“Và người này-“ Cô chủ đánh mắt sang một tên đàn ông khác. “Ngươi là một trong những vệ sĩ của Baron Thompson. Còn ngươi thì phục vụ dưới quyền bá tước Yale. Tại sao ba tên các ngươi lại đầu quân cho cách mạng?”
“Họ mất việc là vì người đã cách chức họ đấy ạ.”
“Nhưng chúng ta cũng đã đảm bảo việc làm cho tất cả người dân rồi kia mà!”
“Chúng tôi rất biết ơn điều đó” – một trong những gã đàn ông lên tiếng. “Tuy nhưng, chúng tôi lại nhận được lời đề nghị béo bở hơn từ thủ tướng Salas.”
“Salas?! Ông ta ở đâu?!” – cô chủ thét lên.
Nhưng người đàn ông chỉ nhẹ lắc đầu. “Tôi không thể nói cho người biết chuyện này.”
“Ông ta đang cấu kết với đế quóc Nur.”
“Đế quốc Nur đang trợ giúp người dân giành lại đất nước này.”
“Không hề! Đế quốc Nur chả quan tâm gì đến đất nước nà-“
Tôi lấy tay ngăn cô chủ nói tiếp.
“Các người nói hợp tác, tức là như nào?”
“Chúng tôi muốn mua lương thực các ngài. Tuy bọn tôi cũng có dự trữ trước nhưng càng nhiều thì càng tốt.”
“Được thôi. Nhưng đổi lại, bọn tôi có vài điều kiện.”
“Xin ngài cứ nói thử.”
“Đừng lôi cô chủ vào bất cứ kế hoạch nào của chính quyền cách mạng.”
“Việc này… Ngài Dole là thành viên chủ chốt của chính phủ lâm thời hiện tại...” – người đàn ông lắc đầu.
Nhưng tôi không hề từ bỏ.
“Tôi không hề nhắc đến ngài Dole. Tôi chỉ yêu cầu các người không động vào cô chủ mà thôi.”
“Hử?”
“Các người biết rõ những việc cô chủ đã làm đúng chứ? Cô chủ rất yêu thương người dân. Cô ấy không hề giống ngài Dole hay các quý tộc khác.”
“Nói một cách khác, ngài muốn chúng tôi bỏ qua cô ấy?”
“Đúng vậy.”
Người đàn ông giả vờ ra chiều suy nghĩ. Cô chủ cố gắng phản đối nhưng đã bị cánh tay tôi chặn trên miệng. Tôi cần cô ấy giữ im lặng thêm chút nữa.
“Thế các ngài có thể cung cấp cho chúng tôi bao nhiêu lương thực?”
“Đây.” – tôi cho họ xem danh sách kho.”
Trong một khắc, anh ta quên cả giấu đi vẻ kinh ngạc của mình nhưng cũng nhanh chóng lấy lại vẻ trầm tư.
“Bấy nhiêu là không đủ cho-“
“Thế thôi.”
Anh ta chết lặng.
Nếu tôi nhớ không nhầm, chính quyền cách mạng hiện tại không hề đủ lương thực để tiếp tế cho người dân. Ban đầu để được sự ủng hộ của người dân, họ cho in báo rằng chính quyền cách mạng sẵn sàng cung cấp đầy đủ lương thực cho người dân, nhưng họ lại không ngờ đến số lượng người dân thi nhau kéo đến văn phòng. Họ cần lương thực để cung cấp cho người dân cho đến khi đế quốc Nur gửi viện trợ đến và tôi đặt cược vào chuyện này.”
“Được rồi. Tôi hứa chúng tôi sẽ không động đến cô Claire.”
“Cảm ơn. Nếu các người thất hứa, thì lúc đó mọi nguồn tài trợ từ XX sẽ biến mất ngay tức khắc.”
“XX là gì cơ chứ?”
“Arla và Irvine Luster sẽ hiểu nó nghĩa là gì.”
“Tôi hiểu. Chúng tôi sẽ cho người đến lo việc vận chuyển lương thực sau.”
Và cứ thế, họ rời đi.
“Phụt. Rei! Cô nghĩ cô đang làm cái quái gì thế hả?!”
“Đại sự mà thành thì hình thức đâu còn quan trọng nữa đâu cô chủ của em.” - tôi cố gắng trấn an cô ấy.
“Đại sự gì?”
“Chúng ta muốn quan hệ hòa hoãn với chính quyền cách mạng thì ta phải hiểu họ nghĩ ra và họ muốn làm gì. Cung cấp lương thực cho họ sẽ khiến họ tin tưởng chúng ta.”
“Ta sẽ không đầu quan cách mạng!”
“Tất nhiên là không rồi cô chủ. Những gì ta cần làm là thành phe trung gian giữa chính phủ lâm thời và chính quyền cách mạng và cố tìm ra phương thức thỏa hiệp. Người làm được điều đó chỉ có người thôi cô chủ của em.”
“Gì cơ? Ta ư?”
“Vâng ạ, và đây sẽ là một con đường gian nan lắm. Ngài có gánh vác nổi không?”
“Cô nghĩ cô đang nói chuyện với ai chứ hả? Ta là Claire François – con gái của bộ trưởng bộ tài chính Dole François. Có gì mà làm khó được ta chứ hả?” – cô chủ cười tự tin nói to.
“Thế thì tốt quá rồi ạ.”
“T…ta xin lỗi, Rei. Ta đã trách cô trong khi không nắm rõ cô nghĩ gì.”
“Xin người đừng nhắc chuyện này nữa ạ.”
Cô ấy không cần phải xin lỗi. Nếu phải xin lỗi, người đó phải là tôi mới đúng.