“Cũng lâu rồi nhỉ, Claire. Ta mừng vì chúng ta lại gặp nhau.”
Khi chúng tôi vừa tiến vào doanh trại của chính quyền cách mạng thì Salas Lilium – cựu thủ tưởng của vương vương Bauer đã đứng đón chúng tôi với nụ cười mỉa trên mặt. Tôi và cô chủ đến để thảo luận về vấn đề giũa chính phủ lâm thời và chính quyền cách mạng. Dù cho cô chủ không phải là người lãnh đạo của chính phủ lâm thời song cô chủ lại là con gái của Dole.
“Hãy cất quá khứ sang một bên nhé? Chuyện đã qua thì không nên nhắc lại nữa làm gì. Ta mong chúng ta có thể vui vẻ hợp tác, đôi bên đều được lợi.” – Salas chía tay ra ngỏ ý bắt tay hòa hoãn với cô chủ.
Phía sau ông ta là những binh lính cách mạng – đa số đều là từ đội vệ binh riêng của ông ta, và cả Lilly. Từ giờ khắc này chúng tôi phải cẩn trọng từng li từng tí.
Nhưng lạ thay, tôi lại không thấy Arla và irvine đâu cả. Có lẽ Salas đã đảm nhận hoàn toàn việc ngoại giao.
“Yêu cầu của bên chính quyền cách mạng là gì?”- cô chủ đột ngột đi thẳng vào vấn đề.
“Nào, nào, cứ từ từ đã. Trước khi bàn chuyện thì phải làm quen lẫn nhau đã chứ.”
“Ta tin ai cũng đã tự biết rõ bên còn lại rồi. Xin cứ đi thẳng vào vấn đề.”
Salas là bên nắm lợi thế trong cuộc đàm phán này. Dẫu cho cô chủ có hiểu biết rộng về chính trị do là con gái của bộ trưởng bộ tài chính đi nữa thì Salas vẫn là cựu thủ tướng. Có khả năng ông ta sẽ giở trò qua mặt cô ấy nếu cuộc đối thoại diễn ra quá lâu vì thế cô chủ phải đẩy nhanh tiến độ để ngăn ông ta giở bất cứ chiêu trò nào.
“Được thôi. Yêu cầu của bọn ta rất đơn giản. Bãi bỏ chế độ quý tộc và giao quyền tự chủ cho nhân dân.”
“Ta tưởng người dân yêu cầu bộ máy quân chủ chuyên chế được phục hồi kia mà?”
“Lúc đầu là thế. Nhưng giờ họ đã nhận ra đây là lúc họ giành lấy quyền tự chủ đất nước.”
Cũng giống với mục đích của Phong Trào Bình Dân. Trớ trêu làm sao, các chính sách đối đãi với dân thường của hoàng đế L’Ausseil lại khiến giới quý tộc căm ghét, chính việc đó lại dẫn đến mâu thuẫn sinh ra phong trào bãi bỏ hoàng gia và quý tộc.
“Ông nghĩ yêu cầu đó sẽ được chấp thuật sao?”
“Bọn ta đảm bảo chuyện đó sẽ xảy thôi. Bằng bất cứ giá nào đi nữa.” – Salas chắc nịch nói, không nghi ngờ gì nữa họ đang chuẩn bị sử dụng vũ trang giành chính quyền.
“Chính phủ lâm thời có quân đội trong tay.”
“Chúng ta có nhiều người hơn. Hơn nữa, công lý bên phía bọn ta.”
“Ông định bỏ mặc cho người dân phơi thây trận mạc chỉ vì cái công lý đó à?”
“Ta chẳng bao giờ yêu cầu họ điều gì như thế cả. Dù sao, nếu họ có chết đi nữa thì đó vẫn là do quân đội đã giết họ cơ mà.”
Sự thật thì đã có nhiều binh lính phía quân đội đầu quân cho phe cách mạng – bao gồm cả những cựu vệ binh cho các quý tộc bị cô chủ khám xét. Cộng với lực lượng nông dân, phe cách mạng đông hơn hẳn so với chính phủ lâm thời. Một bộ phần trong đấy lại có thể sử dụng ma thuật, khiến phe cách mạng trở nên nguy hiểm gấp bội. Ngược lại, quân đội của chính phủ lâm thời sẽ do dự khi tấn công người dân của họ - những người họ thề chết bảo vệ.
“Salas, rốt cuộc ông muốn điều gì?” – cô chủ cất lời.
“Ý cô là gì?”
“Cuộc cách mạng này chẳng là gì ngoài bước đệm cho mục đích thật sự của ông. Ông không quan tâm gì đến người dân cả, cái ông muốn là quyền lực từ tay họ, ta nói có đúng không?”
Salas vẫn giữ vẻ điềm đạm trước những lời công kích chua chát của cô chủ.
“Dù cho điều cô nói là thật đi nữa thì cuộc cách mạng này vẫn tốt cho người dân. Nếu như ta có thật sự nằm trong nhóm lãnh đạo mới thì đó chỉ là… một phần thưởng xứng đáng mà thôi.”
Ông ta hất mặt nhìn xuống chúng tôi.
“Xin hãy nói với Dole là dừng ngay cái sự ích kỷ của mình lại và tự giác từ bỏ quyền lực vì quyền lợi của nhân dân đi.”
“Tên khốn đấy – hắn ta đúng là một tên tội phạm đáng khinh.”
Cô chủ bừng bừng lửa giận càm ràm. Hiện chúng tôi đang đứng trong hội trường chờ gặp người lãnh đạo chính phủ lâm thời để báo lại những chuyện đã nói với phe cách mạng.
Không ngạc nhiên lắm là khi Dole được báo cho điều này, ông ta bảo các yêu cầu của phe cách mạng là “ngu xuẩn”.
“Những tên nông dân bần hàn này đã hiểu nhầm ý tốt của bệ hạ.” – Dole bực dọc nói to.
“Chính xác. Chúng ta cần phải dạy cho bọn dân đen này một bài học, bây giờ và mãi mãi.” – ai đó lên tiếng đồng tình.
“Nhưng, cha à.” – cô chủ phản đối. “Chính quyền cách mạng được sự hậu thuẫn của người dân. Nếu ta tấn công họ tức là xem thường mong ước của nhân dân.”
“Được ủng hộ từ nhân dân không có nghĩa là điều đó đúng. Chỉ có giới quý tộc mới được quyết định chuyện đó là đúng hay là sai.” – Ngay cả Dole cũng không buồn quan tâm những gì cô chủ nói.
“Cha à! Cha không có lí lẽ gì cả. Quyền lực thật sự nằm ở hoàng đế. Tại sao cha lại ngăn không cho hoàng tử Sein lên ngôi? Tại sao cha lại cố giành chính quyền về tay mình cơ chứ?”
“Con biết đây chỉ là tạm thời mà, Clare.” – Dole nói với cái giọng điệu như đang giải thích với một đứa bé. “Hoàng tử Sein vẫn còn rất trẻ. Để có thể dập tắt được cuộc nổi loạn này, phe quý tộc có nghĩa vụ ra sức giúp đỡ.”
“Nếu là thế thì đúng cha cần phải đưa hoàng tử Sein lên ngôi và chọn ra thủ tưởng từ Thượng Viện mới đúng!”
“Clare, không có thì giờ cho việc đó. Vì trận phun trào của núi Sassal và dân thường đang nổi dậy đấu tranh, tình thế hiện tại cấp bách lắm rồi.”
“Cha…”
Tôi không biết cô chủ có nhận ra những gì Dole nói giống hệt với những điều ông ta công khai trên báo chí không. Ông ta không hề muốn từ bỏ quyền lực dù chỉ một chút.
“Thế chính phủ lâm thời định sẽ đối phó như thế nào?” – cô chủ hỏi.
“Chúng ta sẽ yêu cầu chấm dứt ngay các cuộc biểu tình và lập tức dập tắt chính quyền cách mạng.”
“Cha cần phải thương lượng với họ, nếu không sẽ nổ ra chiến tranh mất!”
“Thế thì đành vậy. Chúng ta không hề muốn tổn hại đến người dân nhưng nếu là để lập lại trật tự cho vương quốc, chiến tranh là không thể tránh khỏi.”
Các quý tộc khác tham dự bàn bạc cũng gật đầu đồng ý với Dole.
Cô chủ không chùn bước, người vẫn cố thuyết phục họ.
“Nếu cha muốn giải quyết tận gốc thì đầu tiên chính là việc tăng thuế của chính phủ lâm thời dẫn đến bất mãn trong lòng nhân dân. Cha có thể nào giảm thuế đi được không?”
“Tất nhiên là không. Hậu quả của trận phun trào ngày một nghiêm trọng hơn. Chúng ta cần tiền để khôi phục lại đất nước.”
“Trong trường hợp đó, tại sao giới quý tộc không đứng ra quyên góp tiền ủng hộ chứ?”
“Chúng ta đang làm điều đó đây. Thuế của giới quý tộc cũng đã tăng lên đáng kể.”
Nhưng thuế của quý tộc giống hệt với thuế của dân thường. Đối với người dân, đồng thuế đó dễ dàng khiến một gia đình nông dân nghèo nhà tan cửa nát.
“Cha… chúng ta trở thành quý tộc vì lợi ích của nhân dân.”
“Không hề. Dân chúng phải biết chịu đựng vì chúng ta, những người quý tộc.”
Sau những từ đó, tôi chắc rằng gương mặt cô chủ lúc này đã từ bỏ mọi hi vọng ở cha cô ấy.
“Rei, cô nói cuộc đàm phán sẽ rất khó khăn. Nhưng… nhưng… thế này vượt ngoài sức tưởng tượng của ta rồi.”
Chúng tôi đã trở về kí túc xá và cô chủ nhảy bẫng lên giường.
“Cả hai phe đều bảo thủ. Liệu việc thỏa hiệp có thật sự khả thi không?”
Cô chủ nói như sắp khóc, một khoảnh khắc hiếm hoi của tiểu thư cứng đầu Claire của tôi.
“Có lẽ là không ạ. Trong trường hợp đó –“
“Ta biết. Bạo loạn vũ trang sẽ nổ ra. Ta ước rằng chúng ta có thể làm gì đó… Ôi, Rei ơi. Lại đây đi.”
Cô chủ ra hiệu ngoắc tôi lại. Tôi tiến đến gần trong khi suy nghĩ cô ấy muốn gì.
“Trời ạaaaaaaaaaa! Người lớn bọn họ đều là lũ ích kỷ nhất nhất cõi đời nàyyyyyy!”
Cô chủ nức nở hét lên, vấu chặt lấy tôi ngay lúc tôi tiến lại gần cô ấy. Sau đó cô chủ ôm choàng lấy tôi như thể tôi là một cái gối ôm của cô nàng vậy.
“C-cô chủ à… chuyện này làm em hạnh phúc quá đi, nhưng… em hông thở được.”
“Hứ!”
Cô chủ cứ giữ thế hơn ba phút liền. Tôi đang bị vấy bẩn… Ehehe, hông ổn tí nào.
“Mọi chuyện mới bắt đầu thôi mà cô chủ. Chúng ta hãy cố gắng nào.”
“Hưm. Ta khát, Rei. Cho ta chút trà.”
“Vâng ạ.”
Thế là tôi đi đến nhà bếp.
Em xin lỗi cô chủ. Dẫu cho người có kiên trì đến đâu đi nữa… em e cuối cùng người vẫn phải thất vọng mà thôi.