Tôi dành một ngày để nghỉ ngơi sau khi cô chủ rời bỏ tôi. Dù cho tôi rất sốc trước chuyện này song, tôi sẽ không bỏ cuộc dễ dàng như thế đâu.
Đầu tiên tôi đến cung điện hoàng gia. Để chứng minh cho người dân thấy những việc mình làm là đúng, phe cách mạng đã tuyên bố ý định của họ là phục hội hoàng tộc và hậu thuẫn Sein lên ngôi hoàng đế. Đổi lại, hoàng tộc đã thông qua Tiêu Chuẩn Hoàng Gia – một biểu tượng của quyền cai trị - cho chính quyền cách mạng.
Phẫn nộ với những việc làm trơ trẽn của giới quý tộc – những kẻ cả gan thách thức quyền cai trị của hoàng tộc. Lẽ ra hoàng tộc sẽ không đời nào hợp pháp hóa lực lượng cách mạng, vì điều này đồng nghĩa với xóa bỏ chế độ quân chủ chuyên chế, nếu không phải do đế quốc Nur đang nhăm nhe. Tin đã đến tai quân đội của đế quốc đang đóng quân ở biên giới. Khi hay chuyện này, hoàng tộc đã chấp nhận quy thuận chính quyền cách mạng với hi vọng họ sẽ giải quyết tình hình trong nước, ngăn chặn cuộc nội chiến mà đế quốc đang ngấm ngầm lợi dụng để xâm lược vương quốc.
Hậu quả là hoàng tử Sein hiện đang phải ngồi trên chiếc ngai vàng không vững chắc. Dù cho chính quyền cách mạng công khai ủng hộ sự kế vị của mình song, Dole và những quý tộc khác vẫn tìm cách cản đường anh ta khỏi ngai vương.
“Ra thế.” – Sein cất lời khi tôi kể lại cho anh ta chuyện đã xảy ra. “Vậy là Claire chọn hi sinh bản thân.”
“Cô chủ không hề giống những kẻ khác, nhưng tên quý tộc tham vô vô lại. Cô ấy không đáng bị kết tội.”
Tôi thành khẩn nhìn Sein, cầu xin cho cô chủ được sống. Lẽ ra, trong quá khứ một thường dân như tôi không đời nào được cho phép gặp gỡ hoàng tộc, nhưng Sein đã cấp quyền đặc biệt cho chúng tôi.
“Cô nói đúng. Nhưng chuyện này rất khó.” – Sein lộ ra vẻ mặt cay đắng. “Dẫu cho Claire chỉ là một cá nhân nhỏ bé, nhưng cô ấy lại là con gái của Dole François – lãnh đạo phe quý tộc. Kể cả khi ta tha bổng cho cô ấy thì ta không dám chắc chính quyền cách mạng có tha cho cô ấy không…”
“Nhưng…”
“Hoàng tộc chúng ta đang ở vị trí bấp bênh vô cùng. Chúng ta không nắm thực quyền trong tay. Chính quyền cách mạng mới là kẻ nắm quyền thật sự.”
“Nhưng đế quốc Nur chính là kẻ đứng đằng sau vụ nổi dậy. Ngài có biết chuyện này không?”
“Không hẳn đâu.” – Sein từ tốn chỉnh lại. “Quả là Salas và tùy tùng của gã đã thỏa hiệp với đế quốc. Nhưng lãnh đạo của phe kháng chiến – Arla và Irvine, lại không có ý định quy thuận đế quốc.”
“Nhưng…!”
“Nào, nghe ta nói hết đã. Cô có biết tại sao chính quyền cách mạng lại có thể tiếp tế cho người dân chứ?”
“Tất nhiên tôi biết ạ.”
“Lí do là vì họ được đế quốc Nur trợ cấp. Nếu ta buộc họ cắt đứt quan hệ với đế quốc, người dân sẽ phải chịu đói.”
Nói một cách khác thì Sein ưu tiên đời sống nhân dân hơn mọi thứ. Với Sein, việc bảo đảm người dân có cái ăn quan trọng hơn việc ai sẽ là người nắm quyền đất nước hay ai sẽ gánh chịu tội lỗi của chế độ cũ.
“Phía Arla cũng không để cho Salas tự tung tự tác. Họ đang lợi dụng ông ta. Khi thời khắc đến, ta tin họ sẽ trục xuất lão ta với những kẻ trục lợi với đế quốc khác ra khỏi vương quốc.” – Sein lại nở một nụ cười. “Nói đi cũng phải nói lại, ta hiện tại có rất ít quyền lực. Ta có thể là vị vua tiếp theo nhưng đó chỉ đơn giản là một biểu tượng, không hơn, không kém. Ta ước ta có thể làm gì đó cho Claire, nhưng…”
“Tôi hiểu…”
Tôi đáp. Sein cũng đang phải đấu tranh với thời thế đổi thay. Giờ đây anh ta chỉ còn là hoàng tộc nắm quyền trên danh nghĩa mà thôi… anh ấy giờ đây không còn quyền lực mà chỉ còn nỗi tiếc nuối không nguôi.
“Tha thứ cho ta. Giá như ta có thể giúp được cô.”
“Không ạ, tôi mới phải xin lỗi vì đã yêu cầu ngài điều vô lý như thế. Cảm ơn ngài.”
Kế sách đầu tiên của tôi thất bại, nhưng tôi vẫn không bỏ cuộc đâu. Vẫn chưa đâu. Tiếp theo, tôi đến thăm tu viện ở Nhà Thờ Đức Thánh.
“Chào Rei. Cảm ơn vì đã đến thăm ta.” – Yuu cất lời.
“Cũng lâu rồi nhỉ, Rei.” – Misha thấy tôi cũng buông lời chào.
Tôi đến thăm Yuu và Misha. Về lý thuyết, Yuu vẫn đang gặp vấn đề về sức khỏe theo như lệnh của hoàng tộc. Tuy một số vẫn cho rằng cô ấy còn bị ảnh hưởng nghiêm trọng mà lời nguyền để lại, song, thực tế rằng phe chính trị ủng hộ Sein lên ngôi luôn gắng sức để cô ấy không nhúng tay vào tranh quyền đoạt vị này. Sein dù không liên quan trực tiếp đến chuyện này nhưng chính trị thì chưa bao giờ là chuyện đơn giản cả.
Tôi mừng vì Yuu đã khỏe mạnh và vui vẻ trở lại. Và Misha thì trông tuyệt đẹp trong bộ đồ ni cô như thể cô ấy sinh ra để mặc nó vậy, Yuu và Misha sánh đôi với nhau trông thật đẹp đôi làm sao.
“Ta đoán cô đến đây là vì Misha đúng chứ?”
“Vâng.” – tôi gật đầu.
“Ta rất muốn giúp, nhưng giống như anh Sein, ta không thể làm được gì nhiều cả.” – Yuu đáp, đôi lông mi cụp xuống như muốn xin lỗi. “Vì trận phun trào và nội chiến nên rất nhiều người dân đã đến nhà thờ để được an ủi bởi Chúa, và nhờ thế mà phía nhà thờ đã củng cổ được quyền lực của mình. Giờ đây ta không nghĩ chính quyền cách mạng có thể làm ngơ yêu cầu của chúng ta.”
“Nếu vậy thì-!”
“Nhưng.” – Yuu cắt lời tôi. “Hồng y Lilly nắm vai trò rất quan trọng trong nhà thờ, và tất nhiên, cả Salas và đế quốc Nur đã nắm cô ấy trong lòng bàn tay. Ta nghĩ đây chính là mục đích của Salas.”
“Tớ nghĩ ngài Sein đang lạc quan quá rồi.” – Misha mở lời. “Có khả năng cao chính quyền cách mạng sẽ lại bị lật đổ bởi đế quốc Nur.”
“Ngài có thể cảnh bảo cho Sein chuyện này không, công chúa Yuu?”
“Ta đã thử nhiều lần. Nhưng anh ấy không hề nghe ta. Anh trai ta là một người ngây thơ, còn những kẻ xung quanh lại không cho anh ấy nguồn tin chính xác. Tuy nhiên… bản thân ta lại có điều không hiểu. Thường ngày anh ấy rất thông minh kia mà. Tại sao anh ấy lại phớt lờ đế quốc cơ chứ?” – Yuu cau mày suy nghĩ. “Dù sao thì ta sẽ cố gắng cầu xin anh ấy tha cho Claire nhưng thành thật mà nói, ta không đặt niềm tin nhiều vào anh ấy. Dole và Claire là biểu tưởng của giai cấp quý tộc và tầng lớp cai trị. Dưới quan điểm của chính quyền cách mạng, họ là vật tế lý tưởng. Và kể cả khi phe cách mạng tha cho họ, đế quốc Nur hẳn sẽ ghim họ vào đầu danh sách trừ khử.”
“Tớ xin lỗi, Rei.”
Cuộc nói chuyện đã làm tôi nhụt chí đi. Nhưng những người bạn của tôi đã hứa sẽ cố giúp tôi. Có lẽ hiện tại bấy nhiêu đó cũng tốt lắm rồi.
Tôi cảm ơn họ và rời khỏi nhà thờ.
Sau đó, tôi có đi đến nhiều chỗ khác để mong tìm được cách cứu cô chủ, nhưng tôi đều bị từ chối. Salas và đế quốc Nur đã cắm rễ quá sâu vào đất nước này, tất cả mọi người đều quay lưng lại với tôi.
Tôi bất lực.
Tôi thấy lạc lõng.
Tôi không muốn bỏ cuộc nhưng tôi không biết phải làm gì cả. Tôi đã chạy khắp mọi ngõ ngách thủ đô, chỉ dừng chân khi tôi lịm đi vì mệt.
“Đây có lẽ là cảm giác của cô chủ khi người cô tìm cách thỏa hiệp quý tộc với nhân dân…”
Tôi dã không làm gì ngoài đứng nhìn cô chủ cật lực làm việc, cứ đinh ninh mọi chuyện sẽ ổn thỏa cả. Tôi cứ chắc mẻm mình và Dole sẽ bảo vệ được cô chủ.
“Cô chủ…”
Mới chỉ có vài ngày không gặp cô ấy thôi, nhưng ngỡ là nhiều tháng đã trôi qua. Người duy nhất bên cạnh tôi bỗng dưng biến đi mất.
Nghĩ thế làm lòng ngực tôi đau như cắt.
“Em muốn được gặp ngài. Em muốn được nhìn thấy gương mặt của ngài, cô chủ…”
Khi tôi dần gục trong nỗi sợ kinh hoàng, một hình ảnh bỗng vụt qua tâm trí tôi… tôi biết… tôi biết rồi – nơi cô chủ đang bị giam giữ.
Đây sẽ là cơ hội cuối cùng của tôi.