Cô chủ làm việc ngày đêm không nghỉ.
Cô ấy cứ qua lại giữa chính phủ lâm thời và chính quyền cách mạng hết lần này tới lần khác. Cô chủ kiên nhẫn lắn nghe những yêu cầu ích kỷ bảo thủ của cả hai bên và luôn cố gắng tìm cách thỏa hiệp. Tôi ghét chuyện này, tôi ghét phải nhìn cô chủ mệt mõi nhưng tôi sẽ cố gắng chịu đựng và tôi biết rằng, chuyện này sớm sẽ kết thúc thôi.
Và rồi ngày ấy cũng đến.
Ngày mười tháng mười một năm 2015 theo lịch đế quốc. Cuộc biểu tình chuyển qua giai đoạn bạo loạn vũ trang và xung đột nổ ra giữa gay gắt giữa quân cách mạng và lực lượng thuộc chính phủ lâm thời – giờ đây chỉ còn lại một nửa số lính so với trước đây. Mọi tờ báo đều loan tin phe cách mạng đang chiếm ưu thế.
“Ta đã không kịp…”
Cô chủ chán chường thở dài trong khi quan sát đám đông đấu tranh với quân lính chính phủ từ cửa số ký túc xá.
Tôi xiết chặt tay cô chủ, cố an ủi phần nào.
“Người đã làm mọi thứ có thể rồi cô chủ. Chuyện này xảy ra đâu phải là lỗi của ngài.”
“Nhưng nếu như ta cố gắng hết nữa thì… biết đâu…”
“Người đã làm hết sức mình rồi.”
Nỗ lực an ủi cô chủ của tôi đã không thành công. Cô chủ là một người có trách nhiệm và chính vì thế với tư cách là một người hiểu được tình hình cả hai phe, chuyện này đã vượt quá sức chịu đụng của trái tim cô ấy.
“Những gì ta còn có thể làm chính là thừa nhận thất bại dưới tư cách quý tộc chế độ cũ!”
Cô chủ chợt cương quyết nói, gương mặt cô ấy dần lấy lại nét hồng hào.
“Không, không đâu cô chủ của em. Ngài sẽ là người đứng ra phê phán chế độ cũ.”
Cô chủ nhìn tôi như thể tôi vừa nói ra điều gì đó kỳ hoặc. Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi bất giác đứng thẳng người lại. Giờ chính là lúc nói cho cô ấy biết tất cả mọi chuyện.
“Rei, cô đang nói gì thế hả?”
“Cô chủ, người sẽ đứng về phía của một xã hội mới, một kỷ nguyên mới và nhìn xã hội cũ chết đi.”
“Cô nói năng cái gì nực cười thế hả? Ta là con gái của gia tộc François. Ta chính là đại diện tiêu biểu cho xã hội cũ.”
“Không, người không phải. Đại diện cho xã hội cũ là ngài Dole.”
“Cũng như nhau cả thôi.”
“Không đâu ạ. Cô chủ sẽ là người dẫn đầu phong trào bãi bỏ ngài Dole và cả giai cấp thống trị cũ – tầng lớp quý tộc.”
“C-cô đang nói cái quái gì thế hả?!”
Cô chủ đang rất giận và tôi hiểu rất rõ lí do tại sao. Những gì tôi nói như thể tôi đang bảo cô ấy phản bội toàn bộ giới quý tộ vậy.
“Cô muốn ta bãi bỏ giai cấp thống trị cũ và sau đó tự do tự tại sống cái cuộc đời trơ trẽn như thế ta không có bất cứ liên quan gì ư?! Không bao giờ, sẽ không bao giờ có chuyện đó!”
Tôi đã đoán cô ấy sẽ phản ửng như thế này. Không bao giờ có chuyện cô chủ đồng ý việc này nếu như tôi không cho cô ấy biết toàn bộ sự thật.
“Đó cũng là kế hoạch của ngài Dole.”
“Gì cơ?! C-chờ đã. Cha ta?”
Vẻ giận dữ của cô chủ lập tức biến đi mất. Tôi biết cơn giận đã bị thay thế bởi sự rối loạn tột độ.
“Y-ý cô là sao hả, Rei?!”
“Cha của ngài chính là người giật dây cho cuộc cách mạng này diễn ra.”
“Rốt cuộc cô muốn nói cái gì chứ hả?!”
“Xin cho phép em thuật lại toàn bộ mọi chuyện. Nó rất dài nên cô chủ, xin người hãy bình tĩnh ngồi xuống đã.”
Tôi ra hiệu cho cô chủ ngồi xuống và cô ấy ngoan ngoãn làm theo lời tôi, nôn nóng muốn nghe những gì tôi sắp sửa nói.
“Như người đã biết từ trước, tầng lớp cai trị của vương quốc này đã bị vấy bẩn từ lâu và không cách nào sửa chữa được thêm nữa. Đa số các quý tộc chỉ nghĩ cho bản thân mình, chỉ biết tranh giành quyền lực mà không có ý định sửa đổi lỗi lầm.”
“Đúng là thế… nhưng chuyện này thì có liên quan gì cơ chứ?”
“Song vẫn còn một số quý tộc gắng sức cống hiến cho tương lai đất nước. Và một trong số đó chính là ngài Dole.”
“Cha? Nhưng ông ấy chính là người ngăn cản hoàng tử lên ngồi mà…”
“Ngài Dole đã hi sinh chính mình… để trà trộn và dẫn đầu những quý tộc tham ô. Ngài ấy làm thế chính là để đảm bảo cuộc nổi dậy cũng nhân dân sẽ thành công.”
Cô chủ chết lặng. Ngài Dole đúng là bậc thầy nghi binh. Thái độ khinh thường đân thường và sự tôn kính dành cho tầng lớp quý tộc được ông ấy diễn trọn vai đến nỗi ngay cả cô chủ cũng không nhìn thấu được.
Tôi tiếp tục nói.
“Đã từng có một giai đoạn cha của người cứ thản nhiên chấp nhận sự cai trị của quý tộc mà không thắc mắc gì cả. Song, mẹ của người – ngài Melia, đã thay đổi thế giới quan của ông ấy.”
“Vào lúc bà qua đời ư?”
Ngài Melia qua đời lúc sinh nhật bốn tuổi của cô chủ. Dole cũng có mặt trong vụ tai nạn xe cộ đã giết chết cô ấy – song ông ta đã sống sót, nhưng Melia thì không được may mắn như thế.
“Tai nạn của ngài Melia là do sự sắp đặt của một quý tộc cấp cao hơn. Đó chính là một vụ mưu sát.”
“Không thể nào…!”
“Vào ngài hôm đó, ngài Dole quyết định phải thay đổi mọi chuyện. Ông ấy tiếp tục diễn vai quý tộc tham những trong khi bí mật hỗ trợ phe cách mạng. Ngài có nhớ hôm em đến xin làm hầu gái của người chứ?”
“Ta nhớ… cô đã nói gì đó với cha ta và lúc đó khí chất ông ấy thay đổi hẳn.”
“Đây là những gì em đã nói với ông ấy vào lúc đó: ‘Irvine Manuel, ngày ba tháng ba, năm trăm ngàn đồng vàng.’ Đây chính là thông tin về việc bí mật ủng hộ cho phe kháng chiến của ngài Dole.”
Chỉ có một mình Dole biết về số tiền mà ông ấy đã cho Irvine, em trai của Arla và cũng là thủ quỹ của phe kháng chiến. Ông ta không biết được tại sao tôi lại biết điều đó nhưng tôi đã dùng nó để buộc ông ấy cho tôi là hầu gái của cô chủ.
“Sau khi mọi người đều rời phòng. Em nói với ngài ấy như này: ‘Ngài Dole, những việc mà ngài đang ra sức thực hiện rất tuyệt vời. Nhưng tôi e một điều rằng tiểu thư Claire sẽ bị kéo vào chuyện này.’”
“Sao cô lại nghĩ như thế?” – cô chủ thốt lên.
“Ngài Dole đã lên kế hoạch hi sinh không chỉ bản thân mà còn cả người nữa, cô chủ của em. Xin đừng hiểu nhầm, ông ấy yêu người từ tận đáy lòng, nhưng vì cứu đất nước này, ông ấy không còn cách nào khác ngoài hi sinh người cả.”
Đó là lí do tôi nhập cuộc chuyện này.
“Em đã đề nghị ngài Dole một hướng đi khác. Em cho ngài ấy ý kiến để cho cô chủ được sống kể cả khi phe quý tộc đã lụi tàn. Và ngài Dole đã chấp thuận kế hoạch của em nếu như việc này cứu được con gái của ông ấy.”
Những điều tôi đã bàn với ngài Dole là một kịch bản trong đó cô chủ sẽ được tách khỏi giai cấp thống trị cũ và được trở thành người dân của nhà nước mới – nơi thực hành bản án cho những quý tộc cũ.
“Những gì em làm cho đến bây giờ chính là vì kế hoạch này. Nâng cao danh tiếng của cô chủ cũng như tạo khoảng cách giữa cô với các quý tộc khác và tìm cách để cô chủ có thể sống trong xã hội mới.”
“Thế có nghĩa là, cô! Cô… cô đã biết hết mọi thứ ngay từ ban đầu?!”
Khuôn mặt của cô chủ lộ ra vẻ đau đớn. Lòng ngực tôi bỗng nhói đau như thể một con dao đâm xuyên trái tim mình, nhưng tôi vẫn tiếp tục nói.
“Vâng. Em đã biết chắc cách mạng sẽ nổ ra và kết quả là sự sụp đổ của giới quý tộc. Những chuyện này là bất biến, không một ai có thể cản được.”
“Nhưng… ta… ta đã tin tưởng cô!”
“Em xin lỗi cô chủ. Em sẽ nhận mọi hình phạt mà người ban ra.”
Ngay khi tôi dứt lời, cô chủ hướng bàn tay về phía tôi trong cơn giận dữ tột cùng. Tôi nhắm mắt lại, chuẩn bị cho một cái tát trời giáng.
Nhưng nỗi đau đớn kia chẳng bao giờ tìm đến gò má tôi. Khi tôi mở mắt ra, cô chủ vẫn giữ nguyên vị trí cũ, cô ấy không tát tôi… người chỉ lặng lẽ rơi từng giọt lệ.
“Cô… và cả cha ta… các người không hề hỏi ý kiến của ta…”
Cô chủ không phải là phường ngu dốt. Cô ấy không thể nào tha thứ cho những gì mà tôi và Dole đã làm nhưng cô ấy cũng không thể trách chúng tôi được khi biết chúng tôi làm thế là để bảo vệ cô ấy.
“Cô chủ, người phải tham gia phe cách mạng ngay bây giờ. Em đã sắp xếp chuyện này với Arla. Hoàng tộc sẽ chuyển giao quyền cai trị cho chính quyền cách mạng sớm thôi. Khi đó, giới quý tộc sẽ bị trừng trị. Cô chủ sẽ là người đứng ra kết tội họ.”
Cô chủ vẫn im lặng không nói lời nào.
“Cô chủ?”
Cô chủ tiến dần về phía cửa số. Bên ngoài, trận chiến vẫn còn đang diễn ra.
“Rei… ta sẽ sống như nào khi là thường dân?”
Đột dưng cô chủ hỏi tôi một câu như thế.
Chuyện này khiến tôi ngạc nhiên vô cùng, tôi nghĩ một lúc rồi trả lời cô ấy:
“Ưm… có lẽ lúc đầu sẽ có rất nhiều thứ cần phải học. Giống như hồi cô chủ ở nhà em lúc nghỉ hè vậy ạ.”
“Ừm.”
Cô chủ lặng lẽ gật đầu mà không quay người lại.
Tôi tiếp tục nói:
“Nhưng cô chủ sẽ làm quen với chuyện đó nhanh thôi. Em sẽ luôn bên cạnh người, chăm sóc cho người mà.”
“Ừm… vậy là cô sẽ sống chung với ta đúng không?”
“Tất nhiên rồi ạ. Em sẽ cố gắng hết sức và làm mọi thứ có thể cho cô chủ.”
“Ừm. Ta nghĩ ta sẽ cần cô đấy.”
Cô chủ đáp, đoạn người lại rơi vào trầm tư.
Chợt một nỗi bất an trào lên trong lòng ngực tôi, nên tôi tìm cách nói tiếp phá đi bầu không khí trầm lặng.
“A, phải rồi. Lúc đó ta sẽ kiếm một con chó để nuôi nhé?”
“Ta thích mèo hơn.”
Cô chủ đáp lại lời đề nghị vô thưởng vô phạt của tôi.
“Người có muốn một cái sân rộng không?”
“Có, và trồng hoa trên đấy nữa.”
“Ta nên có bao nhiêu đứa con thì vừa cô chủ nhỉ?”
“Chúng ta không thể có con được.”
“Thế thì hãy đi nhận nuôi vài đứa nào.”
“Ta muốn nhận hai đứa bé gái dễ thương.”
Khi chúng tôi nói chuyện như thế, tôi nghĩ rằng cô chủ đã dần chấp nhận kế hoạch của tôi.
Thế rồi, đột dưng, cô chủ nói:
“Ta tin rằng cô sẽ không bao giờ làm ta buồn.”
Như thể giấc mơ thành hiện thực vậy.
Giấc… mơ?
“-‘không.’”
“Hử?”
Tôi không nghe rõ được những gì cô chủ nói sau đó.
“Cô chủ? Người vừa nói gì ạ?”
“Ta nói là ‘không.’”
Cô chủ nói, rồi người quay về nhìn thẳng vào tôi với vẻ nghiêm nghị như thể mọi gánh nặng đã được trút đi. Đôi gò má cô ấy vẫn còn ươn ướt những giọt nước mắt nhưng đôi vì tinh tú của cô chủ giờ lại rực sáng và mạnh mẽ biết bao.
“Cô chủ, người đang nói gì thế ạ? Đó là đường duy nhất rồi.”
“Không. Vẫn còn một con đường nữa. Ta sẽ chọn lụi tàn cùng với chế độ cũ và những người thân của ta.”
Tới lượt tôi bối rối.
“Không… điều đó không có nghĩa gì cả! Sẽ không một ai hạnh phúc vì chuyện đó cả!”
“Không, sẽ không.”
“Ngài Dole… và cả em nữa, em và ngài ấy đã làm mọi thứ vì thế cô chủ có thể sống-“
“Đúng vậy, và ta rất vui vì những chuyện hai người đã làm cho ta.”
Cô chủ mỉm cười.
Một cảm giác ớn lạnh chạy qua tôi.
“Đợi… đợi đã cô chủ. Có phải người giận em và ngài Dole vì đã không bàn trước với ngài không? Xin người, em xin lỗi, em xin lỗi mà. Nhưng nếu nói cho ngài biết trước thì-.”
“Ta chắc chắn rằng ta sẽ từ chối chuyện đó.”
Không, không, không được. Tôi đã làm sai chuyện gì đó rồi, tôi chắc chắn đã làm sai chuyện gì đó rồi. Tôi đã không đoán được chuyện này.
“Ta chắc rằng cô và cha ta đều đã lo cho ta suốt khoảng thời gian dài. Ta hiểu chuyện đó chứ. Ta không hề giận đâu.”
“Thế thì… tại sao chứ?”
“Bởi vì-“ – cô chủ dừng lại một khắc và nhìn thẳng vào mắt tôi. “Ta là một quý tộc.”
Tôi không biết phải nói gì nữa.
“Một quý tộc hưởng thụ vinh hoa phú quý thì phải chịu trách nhiệm khi chuyện đó đến. Lí do ta được sống một cuộc đời ích kỷ như thế là vì… khi thời khắc đến, khi ngày này đến, ta sẽ làm tròn bổn phận của mình.”
“Không, không, cô chủ không cần phải làm thế! Không cần nữa!”
“Không. Ta sẽ hoàn thành nghĩa vụ cuối cùng của mình – và đó chính là tuân theo ý chí của người dân, như một quý tộc và cũng như một đại diện của xã hội cũ sắp sửa lụi tàn.”
Tôi đã xem thường cô ấy. Tôi nghĩ tôi biết nhiều lắm nhưng hóa ra tôi đã không thấu hiểu con người cô chủ. Tôi đã không nhận ra ý nghĩa của hai từ quý tộc đối với cô chủ.
“Cô chủ, em xin người hãy nghĩ lại đi mà. Chúng ta có thể cùng sống với nhau ở tương lai tươi đẹ-“
“Ta xin lỗi, Rei. Ta không thể làm theo ý nguyện của em.[note33336]”
“Nhưng người – người đã hứa với em cơ mà. Người nói rằng người sẽ không từ bỏ dù có thể nào đi chăng nữa, dẫu cho đó có là thời khắc cuối cùng.”
Tôi hét, gợi lại lời hứa mà cô chủ đã hứa với tôi ở kì thi tuyển chọn Hiệp Sĩ Học Viện.
“A, em nói đúng. Ta nhớ rồi. Ngỡ như chuyện đã xảy ra từ rất lâu rồi ấy.”
“không… không được… không được đâu cô chủ à, người không thể đi được!”
“Ta thành thật xin lỗi, Rei.”
Cô chủ tiến về phía tôi. Đặt môi người lên môi tôi.
“Để tạ lỗi vì thất hứa, ta tặng cho cô nụ hôn đầu của đời ta.”
Chính vào lúc này, tôi đã nhận ra… Tôi đã nhận ra một sự thật rằng… Cô chủ đang rời bỏ tôi.
“Tạm biệt, Rei. Ta mong em sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc.”
Cô chủ nói, dứt lời thì người quay lưng rời đi. Tôi muốn đuổi theo cô ấy, nhưng tôi không thể. Tôi không thể nghĩ ra bất cứ lí do nào để giữ cô ấy lại.
“Cô… chủ…”
Tôi đã làm mọi thứ có thể để ngăn chuyện này xảy ra. Tất cả những gì tôi làm chỉ có một mục đích duy nhất đó là cứu lấy cô chủ, và giờ đây, mọi chuyện đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Tôi nhớ những điều Dole đã nói với tôi khi tôi cho ông ấy biết kế hoạch của mình.
“Kế hoạch của cô thật hoàn hảo. Nhưng… ta không chắc liệu con gái ta có đồng ý chuyện này không.”
Những suy nghĩ tôi không diễn tả thành lời cứ thế tuôn trào ra theo dòng nước mắt lăn dài trên gò má.
Than ôi, đến cả hương vị nụ hôn đầu của chúng tôi tôi cũng chẳng thể nói cho cô ấy nghe.
-------------------
TL: Vì hôm nay mạng nó cứ ngu ngu như nào nên mình không thể game gủng gì được, đành phải đi dịch truyện. Đcm tự dưng căng thẳng thế =)) chắc tối nay cú đêm dịch cho xong vol 2 luôn. Slacc event vài hôm cày truyện vậy, mong các bạn yêu dấu trong crew sẽ không chửi tên danchou lười nhác như mình...