Cô chủ đang bị giam trong đại sảnh thứ hai của tòa Thượng Viện cũ. Nó là một tòa nhà cổ kính từng được xem là quốc bảo. Cổng chính bên ngoài được trang trí theo lối kiến trúc Gô-tích[note33357] và được bốn người canh gác nghiêm ngặt.
“Này ngươi! Đứng lại đó!”
Một trong những lính canh gọi tôi lại trong khi tôi thản nhiên đi qua họ. Tôi phớt lờ anh ta và ngang nhiên tiến về phía cổng.
“Cô là Rei Taylor đúng chứ? Cô không được phép bén mãng tới nơi này. Mau rời khỏi đây.”
Các binh lính đứng chắn tôi lại, rõ ràng đang muốn đe dọa tôi. Tôi đoán áo giáp của họ được làm bằng vật liệu kháng ma thuật, những thanh kiếm họ mang đã được cường hóa bởi ma thuật. Chuyện này khá kỳ lạ vì hiếm khi lính canh lại được trang bị tận răng như này.
“Tôi chỉ muốn gặp cô chủ Claire mà thôi. Các anh có thể cho tôi qua được không?”
“Không được. Chúng tôi đã được lệnh canh gác chỗ này.”
“Ra thế…” – không còn cách nào khác. “Thế thì tôi phải vượt qua mấy anh đây rồi.”
Tôi tạo ra một hố bẫy nhờ thổ ma pháp. Những người lính ngay lập tức biến mất khỏi tầm nhìn nhưng rồi lại phóng trở lại ngay. Không chỉ có thế, họ đang lơ lửng trên mặt đất. Phong ma pháp hử? Tôi có nghe qua việc phong ma pháp sư có thể cường hóa trang bị vì thế mấy món giáp nặng người vẫn có thể nhanh nhẹn lạ thường. Chuyện này làm tôi nhớ đến lối đánh của Sein.
“Cô không thể vượt qua dễ dàng được đâu!”
“Dừng cái trò vô nghĩa này lại ngay đi!”
“Vô nghĩa ư? Không hề.” – tôi giơ đũa phép lên và sử dụng thủy ma pháp. “Judecca! Chông Đất!”
Tôi đóng băng bốn lính canh cùng một lúc sau đó dùng Chông Đất tấn công họ. Đây là đòn đánh liên hoàn Cocytus mà tôi từng dùng để đấu với Manaria. Cô ấy dễ dàng phá giải nó vì đó là Manaria, nhưng không một ai mới thấy phép này lần đầu mà phản ứng kịp thời cả.
Bốn người lính canh bị đánh bại ngay tức khắc. Đây chính là phép thuật mạnh nhất của người chơi kia mà. Nếu họ mà không có đám giáp phù phép đấy, họ chắc chắn chầu trời cả rồi.
“Gì thế?! Có chuyện gì thế?!”
“Có kẻ đột nhập!”
Các lính canh bên trong tòa nhà nghe thấy tiếng ồn và nhanh chóng kéo ra. Mỗi một người bọn họ đều được trang bị đồ phù phép tận răng. Mệt rồi đây.
Một cái bẫy hổ khổng lồ xuất hiện từ mặt đất khiến cho chân các lính canh dính chặt vào đất.
“Ơ…!”
“Cứ ở yên đó.”
Tôi nói và cứ thế đi vào trong tòa nhà.
Chuyện này không dễ ăn chút nào.
“Này, đợi đã.” – một giọng nói quen thuộc cất lên, một thanh âm tươi tắn mà tôi đã nghe qua. Tôi nhìn những cái bẫy của mình dần chìm lại vào mặt đất. “Tôi đang đợi cô đây.”
“Lilly…”
Lilly xuất hiện ở cổng vào, trông như cô ta chỉ đang đi dạo chơi.
“Chúng ta biết chắc cô sẽ không để yên sau khi nghe tin Claire bị bắt mà. Đó là lí do tại sao ta ở đây.”
“Trả lại cô chủ cho tôi.”
“Đừng có nói năng nực cười thế. Claire tự giao nộp mình thôi. Và chúng ta đã hứa sẽ không động vào cô ấy. Làm sao ta “trả” cho cô được.” Lilly lí nhí nói. Lilly vui vẻ, ngọt ngào của tôi đã biến mất hoàn toàn. Giờ đây, cô ấy chỉ khiến tôi căm ghét tột độ mà thôi.
“Cứ nói những gì cô muốn. Nếu cô không để tôi qua, tôi sẽ tự mình mở đường vào.”
“Cứ tự nhiên. Đã đến lúc cho mấy tên lính canh kiếm tí tiền rồi.”
Theo lệnh cô ấy, mười hai tên lính lao vào tôi.
“Judecca!”
Các người lính ngay lập tức bị đóng băng. Tôi liền sử dụng ngay Chông Đất.
“Dễ thương quá.”
Tuy nhưng, Lilly đã phá giải ma pháp đóng băng của tôi trước khi tôi kịp hoàn thành Cocytus. Khi hết đóng băng, mấy tên lính nhanh chóng né đòn Chông Đất. Mấy người lính đều đã được huấn luyện rất kĩ. Tuy không giỏi bằng vệ sĩ của hoàng đế nhưng với quân số như này, bất cứ đối thủ nào cũng phải dè chừng họ sáu bảy phần.
Và bây giờ, phía sau họ lại có Lilly hậu thuẫn. Dù Lilly không tự mình tấn công, nhưng cô ấy lại giải mọi phép của tôi. Cảm giác như tôi đang đánh với Manaria vậy.
“Dừng lại – tôi hiểu rồi!” – tôi hét ầm lên.
“Erk…!”
Tôi chặn thanh kiếm đang đâm về phía mình bằng đũa phép. Kĩ năng cận chiến của tôi… ờ thì… hơi tệ. Nếu có cơ hội thì tôi phải dùng ma thuật ngay.
“Judecca!” – tôi lại đóng băng những người lính song Lilly lại phá hủy nó trong phút chốc. Cứ đà này, tôi sẽ cạn ma lực mất.
Vì vậy, chỉ còn một cách.
“Ralaire!”
Tôi móc Ralaire khỏi túi và dùng Judecca vào con bé. Ma pháp không đóng băng Relaire, thay vào đó nó làm con bé phìn to ra gấp năm lần ban đầu.
Hừm! Slime hệ nước có một khả năng đặc biệt là hấp thụ thủy ma pháp.
“G-gì thế?!”
“Quái vật!”
“Đó là một con slime hệ thủy!”
Ralaire sử dụng kĩ năng Gầm Thét Hỗn Mang, khiến cho toàn bộ binh lính bị tê liệt ngay tức khắc.
“Ralaire, mau nuốt chửng Lilly!” – tôi ra lệnh.
“Ta bảo rồi, vô dụng thôi.”
Lilly dễ dàng tránh Ralaire đi. Slime hệ nước không được nhanh nhẹn cho lắm, không có cách nào bé cưng của tôi có thể thắng được Lilly – tuyệt tác của Salas.
Đây là cơ hội duy nhất của tôi. Khi binh lính phục hội lại sau tiếng thét của Ralaire, cũng là lúc tôi tàn đời. Tôi cần phải đánh bại Lilly trước khi họ hồi phục lại.
“Độ Không Tuyệt Đối!”
Đây là thủy ma pháp cao cấp chuyên dùng để tấn công. Tôi vẫn chưa xài được nó hồi đánh với Manaria. Đây là một ma pháp đáng sợ ngay lập tức đóng băng mục tiêu sau đó xé họ ra làm trăm mảnh. Và mục tiêu của tôi, chính là đũa phép của Lilly.
Nhưng lại một lần nữa – ma pháp của tôi biến mất.
“Ta bảo rồi, vô dụng thôi.”
Lilly tiếp cận tôi với tốc độ không tưởng, nắm chặt đôi tay giữ đũa phép của tôi và ném tôi lăn trên nền đất.
“Chúng ta phải đấu với nhau bao nhiêu lần nữa đây hả?” – cô ấy bật cười, đứng trước mặt tôi. Ralaire cố gắng vồ lấy cô ấy nhưng Lilly biến Ralaire trở về kích cỡ ban đầu chỉ bằng cái phẫy đũa. “Giờ thì, có lẽ ta nên giết cô thôi.”
“Hừ…!”
Hết cách rồi. Tôi không có cách nào thoát khỏi Lilly cả. Tôi cũng không nghĩ cô chủ có thể làm điều đó. Kết thúc rồi sao?
Tôi sợ hãi cắn môi lại, bất lực.
“Erk… ngươi!”
Đột dưng, Lilly thả tôi ra, ôm lấy đầu mình và nhăn nhó vì đau. Tôi không rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng tôi không định lãng phí thời cơ này. Tôi đánh cô ấy văng đi bằng Bom Băng, sau đó bắt lấy Ralaire và chạy về phía tòa nhà.
Cuối cùng thì, tôi-
Đợi đã…
Mắt tôi lóe đi vì một đóm sáng. Khi tôi lấy lại tầm nhìn thì một vệt cháy bừng lên từ mặt đất ngăn cách tôi với tòa nhà.
Dấu hiệu này. Chỉ có thể là cô ấy.
“Cô chủ?”
Tôi đưa mắt nhìn lên phía cửa sổ bị hỏng ở tầng hai. Cô chủ đang đứng đó, gương mặt đanh thép như đang buộc tội tôi. Chính Tia Ma Pháp của cô ấy đã đốt cháy mặt đất.
Đây… đây…
Đây là từ chối.
Cô chủ không muốn được giải cứu. Không quan trọng tôi đang cố làm gì đi nữa, mọi thứ điều vô nghĩa cả.
Lại một tia sáng nữa. Tôi vẫn đứng đó, đơ người vì sốc thì một vệt sáng lóe trên mặt đất bắn vào ngay trước mắt tôi.
Cô ấy đang đuổi tôi đi.
“Cô chủ… người… người ghét bỏ em đến thế sao?”
Hình bóng cô chủ biến mất khỏi khung cửa, không thèm trả lời câu hỏi của tôi. Tôi gục người xuống, tuyệt vọng cùng cực.
Tôi không hề nhớ chuyện gì xảy ra sau đó.