Sau khi bị cô chủ lạnh lùng từ chối, tôi cảm thấy thế gian chẳng còn đáng sống. Tôi thẩn thờ rời khỏi Hội Trường thứ hai. Tôi giờ đây chỉ còn cái xác không hồn, tôi chẳng còn biết bao lâu đã trôi qua hay tôi đã làm những gì. Khi tôi kịp nhận ra thì tôi đã nằm trong một căn phòng lạ lẫm.
“Cuối cùng thì cô cũng tỉnh rồi nhỉ.”
Manaria nói, mắt cô ấy nhìn tôi nghiêm nghị lạ thường.
“Cô Manaria…? Cô làm gì ở đây?”
“Ta nghe tin có khởi nghĩa diễn ra ở Bauer nên ta tất tả chạy sang xem tình hình. Claire đâu, em ấy sao rồi?”
“Cô chủ…”
Tôi từ tốn kể lại mọi chuyện: Từ việc tôi đã cố tách cô chủ khỏi phe quý tộc và chỉ còn một chút là tôi đã thành công, nói cho Manaria lí do cô chủ lại không làm theo kế hoạch của tôi mà lại chấp nhận số phận của mình với những quý tộc khác.
“Ra đó là lí do cô trông như mới té ra từ cái bãi rác nào đó vậy.”
“Tôi xin lỗi…”
Lời khích của Manaria chẳng làm tôi cảm thấy gì nữa. Sao cũng được, chẳng còn lại gì cả.
Manaria có vẻ chán chường vì tôi chẳng buồn đáp lại cô ấy.
“Cô bỏ cuộc rồi ư? Chính cô đã bảo Claire phải cố gắng đến phút cuối cùng mà giờ cô lại đầu hàng số phận à?”
“Nhưng… tôi chẳng còn có thể làm được gì nữa.”
“Trời ạ… nếu ta biết cô sẽ như này thì ta sẽ không đời nào giao Claire cho cô. Ta chắc hẳn sẽ làm tốt hơn nhiều.”
“Ừm, có lẽ cô sẽ làm được điều gì đấy…” – tôi không còn bị Manaria khiêu khích được nữa.
Manaria thở dài một hơi chán chường, nói:
“Ta đã từng hỏi cô câu này và bây giờ ta lại hỏi nó thêm một lần nữa. Tình yêu của cô chỉ có thể thôi ư?!”
Ngữ điệu của Manaria không còn cố khiêu khích tôi nữa. Giờ đây, nó có một chút gì đấy… như thể cô ấy đang cô dỗ dành tôi vậy. Chuyện này làm tôi đâm ra bối rối chẳng biết trả lời làm sao.
“Dù tôi có yêu cô chủ như thế nào đi chăn nữa… đôi lúc có những mối tình chẳng bao giờ được hồi đáp.”
Tôi đáp lời Manaria như thế dẫu cho chính bản thân tôi đang lên tiếng phản đối.
“Ta hiểu rồi. Thế có nghĩa là cô có thể quên Claire đi được rồi nhỉ. Nếu vậy…”
Manaria kéo tôi lại sát bên gương mặt của cô ấy. Cô ấy giống một chàng trai khôi ngu tuấn tú nhưng gương mặt cô ấy lại đẹp đến lạ thường. Cô ấy chậm rãi tiến sát gần tôi hơn, tôi mơ hồ cảm thấy môi mình sắp chạm vào môi cô ấy.
A… cô chủ cũng đã làm thế này…
Nụ hôn đó với tôi như một cơn ác mộng, tôi không hề cảm thấy bất cứ cảm giác nào cả. Nụ hôn đấy…
Đó là kỉ niệm duy nhất của tôi với cô chủ sao?
Khoảnh khắc suy nghĩ đó xẹt qua tâm trí tôi, tôi nhận ra tôi đã đẩy Manaria ra xa.
“Phải thế chứ…”
Cô ấy nở một nụ cười trông y như con mèo Cheshire.
“Tôi xin lỗi, cô Manaria.”
“Đừng lo. Thật ra, nếu là một người khác thì ta hẳn đã kêu họ bỏ cuộc đi rồi. Nhưng ta tin cô và Claire có mối liên kết rất sâu đậm… chẳng một câu từ nào có thể diễn tả được cả.”
“Sao cô lại nghĩ thế?”
“Bởi vì ta đã thua cô… đã thua cả hai người.” – cô ẩy nở nụ cười tinh nghịch. “Hai người là đôi uyên ương mà chính ta đã chúc phúc đấy… Không có rào cản nào mà hai người không thể vượt qua.”
“Nhưng cô chủ và tôi…”
“Cô có nói với Claire cô yêu em ấy đến nhường nào không? Cô có bày tỏ hết cảm xúc trong trái tim mình với em ấy không?”
“Tôi có…”
“Thật sao? Ta chắc chắn những gì cô nói với Claire chỉ là chuyện cô đã làm cho em ấy, cô có bao giờ muốn cô ấy là của riêng cô chưa? Cô có bao giờ chính miệng nói ra chuyện đó không?”
Tôi không biết nữa. Cuộc trò chuyện đấy như một cơn ác mộng với tôi vậy. Tôi không chắc… tôi không chắc nữa.
“Cô thấy đấy, nếu chỉ dựa vào lí trí thì sẽ không ngăn Claire lại được đâu. Nếu muốn ngăn em ấy lại… thứ đó chỉ có thể là sự ích kỷ của riêng cô mà thôi.”
“Ích kỷ… của tôi ư?”
“Rei, cô rất tuyệt vời. Ta không nghĩ bản thân ta có thể nghĩ ra được một nửa kế hoạch của cô, tự mình chuẩn bị mọi thứ và tìm cách để cứu lấy Claire và sau đó gần như đã thành công. Nhưng cô nên thử đấu tranh với Claire. Dù chỉ một lần thôi. Cô có thể diễn cái vai hồn nhiên vui vẻ gì đấy, nhưng bản chất cô lại là một người thiên về lí trí còn Claire lại là một người sống theo cảm tính. Cô đã cố gắng để giữ em ấy bình tĩnh để suy nghĩ thấu đáo đúng chú? Đừng làm thế, ít nhất là trong chuyện này. Đừng tìm cách để vẹn toàn mọi chuyện nữa - hãy cứ cho em ấy thấy cảm xúc thật sự của cô.
“Cảm xúc… của tôi?”
Liệu như thế có thể khiến cô chủ hồi tâm chuyển ý không? Tôi không biết nữa. Nhưng đây là cơ hội cuối cùng của tôi rồi.
“Thế, cô tính sao? Nếu cô muốn giải cứu Claire, ta sẽ giúp cô một tay.”
“Tôi…”
“Sao?”
Trái tim tôi… nó đã đập trở lại.
“Tôi… sẽ cứu cô chủ.”
Manaria bật cười sảng khoái trước câu trả lời của tôi. “Đây mới là Rei của ta chứ.” Đoạn, cô ấy lấy tay xoa đầu tôi.
“Tôi không phải của cô thưa cô Manaria. Mọi thứ của tôi đề chỉ thuộc về duy nhất cô chủ Claire.”
“Nếu cô nói lại được thế thì cô có vẻ ổn rồi nhỉ.” – Manaria ôm chặt tôi, nói tiếp: “Thế thì bắt đầu thôi nào, chiến dịch giải cứu công chúa.”
Các tờ báo công khai tin cô chủ sẽ bị xét xử công khai cùng với Dole. Dĩ nhiên cái này chỉ là một trò hề - thực chất nó chính là một buổi hành quyết công khai. Cô chủ và Dole luôn bị canh gác nghiêm ngặt mọi lúc mọi nơi, nên buổi xét xử hôm nay là cơ hội duy nhất của chúng tôi.
Phiên tòa diễn ra ngay tại tòa án quận, ngăn cách với sân của hội trường bởi một hàng rào. Tôi đứng ở trong đám đông đang náo nhiệt xem buổi xét xử.
“Kìa, bọn chúng kìa!” – một ai đó la lên.
“Cô chủ…”
Cô chủ và Dole bị dẫn lên phía trước, cả hai đều đang vận trang phục hào nhoáng đắt tiền – có lẽ là muốn nhấn mạnh thanh phận quý tộc của họ. Tuy nhưng, gương mặt họ lại không chút biến sắc, từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên vẻ nghiêm nghị.
“Mau báo cho bệ hạ!”
Sein – người đã chính thức lên ngôi hôm qua, tiến vào đại sảnh. Hoàng tộc trông thì có vẻ đã được khôi phục quyền lực nhưng thật ra, họ đã mất toàn bộ thực quyền vào tay chính quyền cách mạng. Giống như nhiều quốc gia khác ở Trái Đất, Bauer giờ đây đã bước vào thời kì quân chủ lập hiến, hoàng đế chỉ còn là một tên bù nhìn không hơn không kém.
Sein vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng nhưng thật ra đó là bản chất của anh ấy rồi. Tôi không dám chắc anh ta đang cảm thấy thế nào nữa.
“Giờ thì buổi xét xử chính thức bắt đầu.”
Salas tuyên bố dõng dạc. Tôi cũng thấy Arla và Irvine đứng ở phía cổng. Salas đảo mắt một vòng đám đông rồi nói tiếp.
“Dole François và Claire François trước mắt mọi người đã phạm tội lợi dụng tước vị quý tộc của mình để bốc lột nhân dân!”
Hừ, nực cười. Có mỗi mình ổng độc thoại trên đấy mà thôi.
“Bọn chúng cũng đã phản bội hoàng tộc, bành trướng thế lực của riêng mình! Đó điều là những việc không thể tha thứ!”
Đám đông xung quanh hò hét vang trời khi Salas châm ngòi kích động họ. Tôi gần như mất kiểm soát vì giận trước những kẻ dễ bị dắt mũi này… bọn họ đã từng ca tụng cô chủ như một người hùng vài ngày trước và giờ thì chúng đòi xử tử cô ấy.
Cái buổi xét xử tự xưng bắt đầu. Salas đọc to danh sách tội trạng của Dole và cô chủ. Dứt lời, hẳn hỏi Dole có phản đối gì không.
“Ta không có gì để nói. Ta đã dâng hiến bản thân mình cho đất nước. Nếu đất nước đã lụi tàn thì ta cũng nên chết cùng với nó.”
Dole đáp lời rồi nhắm mắt lại.
“Ông ta đã thừa nhận tội trạng của mình! Tiếp theo sẽ là hành quyết tội nhân!”
Binh lính tay cầm kiếm đổ xô vào theo hiệu lệnh của Salas. Dole quỳ ở đó, quay mặt về đám đông, đầu cúi thấp để lộ phần cổ. Tên lính gần đó nâng lưỡi kiểm của mình lên, chuẩn bị vung nó xuống.
Sau đó, một giọng nói vang vọng khắp tòa án.
“Tôi phản đối buổi xét xử này!”
-----------------
Mình hông tưởng tượng được một cô gái cười giống con mèo quỷ kia là cười như nào nữa, có mấy tấm nhìn nó đúng rợn luôn á hjx.