“Nè đừng chỉ ngồi yên vậy chứ! Nói đi! Em thấy ta nấu sao hả?”
Khi một con người con gái với mái tóc vàng óng ả nói những từ đó với tôi, tôi vẫn chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra. Cô ấy nhìn tôi như thể tôi vừa chọc giận cô ấy vậy. Tôi cố gắng trấn tĩnh bản thân và quan sát tình hình. Bình tĩnh nào, tại sao tôi phải hoảng sợ kia chứ.
Tôi đang ngồi ở trong một căn nhà tầm trung… nói là tầm trung chứ thật ra nó rộng hơn nhiều so với ngôi nhà mà tôi sinh ra và lớn lên. Tôi đang ở cùng với một cô gái trẻ tuổi với mái tóc vàng hoe và hai cô bé nhỏ nhắn đáng yêu, chúng tôi đang ngồi quanh bàn ăn. Vấn đề ở đây là tôi không thấy bất cứ ai trông giống người Nhật cả.
Tôi mặc kệ cô gái kia sang một bên và cố gắng nhớ lại mọi chuyện. Ahh – tôi nhớ ra rồi. Vì lí do nào đó tôi đã bị đưa thế giới bối cảnh châu Âu thời trung cổ này (mà chả hiểu sao có vài cái khá là giống Nhật Bản.) và gặp được cô ấy.
“Ahh. Cô chủ?”
“Trời ạ! Ta đã nói là đừng gọi là cô chủ nữa kia mà! Em định để ta nhắc em bao nhiêu lần nữa đây hả, cứ gọi ta là ‘Claire’ thôi có được không?!”
Cái giọng điệu này không lẫn vào đâu được. Cô gái với móc tàng hoe trước mắt tôi chính là Claire François, nhân vật ưa thích của tôi trong game giả lập hẹn hò Revolution. À mà cô ấy cũng là người vợ yêu dấu của tôi đó nha.
“Cô chủ.”
“Phải thế chứ.” – cô chủ bực dọc đáp. “Ta mong em đừng có giữ lễ như thế kia nữa nhé- ủa khoan đã, có cái gì khác đâu chứ!”
“Người có nhớ tên em hông?”
“Em bị sao thế hả, Rei Taylor?”
Tôi đã dần hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Trên bàn ăn trước mặt tôi đang là một đĩa chất đầy đồ ăn trên đó(chắc vậy). Có vẻ như sau khi ăn đồ ăn cô chủ nấu thì tôi đã được trải nghiệm cảm giác hồn rời khỏi xác là như thế nào.
Tên thật của tôi là Rei Ohashi, Rei Taylor là tên của tôi ở thế giới này. Hiện tại, tôi đang sống rất hạnh phúc bên cạnh cô chủ và hai đứa con gái sinh đôi đáng yêu của tôi, May và Aleah.
“Dà hú!” – tôi hào hứng hú lên.
“G-gì thế hả? Em có sao không đấy? Với lại em đừng có xài mấy cái từ kì lạ như “dà hú” nữa được không hả. Lỡ May và Aleah học theo gương xấu của em thì sao?” – cô chủ bắt đầu càm ràm nhưng tôi không quan tâm cho lắm. Hiện giờ tôi cảm giác những năm trôi qua kia chỉ như một giấc mộng – việc gặp được cô chủ, mối quan hệ của hai chúng tôi chung tay vun đắp, những người bạn đã ở bên giúp đỡ chúng tôi, cả cái bức tường trắc trở gần như không thể vượt qua được là cuộc cách mạng kia và cả những tháng ngày bình yên hiện tại nữa.
Nhưng chúng không phải là mơ.
“Cô chủ.”
“Sao? Mà không phải em nên bỏ cái “cô chủ” đó đi được rồi à?”
“Em thích người.”
“Hả?” – cô chủ bối rối ra mặt.
“Cô chủ, em yêu người.”
“Cá… c-c-cái gì cơ…?!”
Ngay khi nghe những lời tôi nói thì cô chủ đâm ra bối rối vô cùng. Cô ấy dễ thương quá đi mất. Chắc chắn cô ấy chính là người mà tôi yêu nhất cõi đời này.
Nhân vật yêu thích của tôi trong Revolution không phải là các nhân vật nam cần chinh phục, mà đó là cô chủ Claire của tôi, Claire François. Nhân vật phản diện luôn bắt nạt nữ chính, trở thành tình địch với nữ chính và cuối cùng bị đánh bại. Con gái của một gia đình quý tộc, một tiểu thư tính tình cao ngạo, người luôn gây rối cho nữ chính. Nhưng đó chỉ là quá khứ mà thôi.
Đây là cô chủ Claire. Đây là nhân vật phản diện và là người mà tôi đắm say cả đời.
Cô chủ là một người tính tình cao ngạo với giọng nói tựa tiếng chuông ngân vang cõi bồng lai. Tuy nhưng giờ đây vẻ ích kỷ, kiêu căng đấy đã không còn nữa.
Dẫu cho cô chủ yêu dấu đang ngồi ở ngay trước mặt tôi nhưng tôi không thể nào ngừng cười được khi nhớ về những tháng ngày chúng tôi ở cùng với nhau. Lúc nào cô chủ cũng thật cay nghiệt với nữ chính nhưng mà tôi yêu cô ấy nhiều quá thể, mọi chà đạp, khinh bỉ của cô ấy tôi sẵn sàng đón nhận tất cả. Mỗi cử chỉ, lời nói của cô chủ đều là một báu vật vô giá của tôi. Cô chủ là một vị thánh và tôi là tông đào lạc lối trong tình yêu điên dại dành cho người. A, tôi đã mắc căn bệnh ung thư mang tên tương tư cô chủ mất rồi…
“Em đang nói gì thế hả Rei?! Lại còn trước mặt tụi nhỏ nữa chứ!”
“Tụi con hông được ở đây là tệ lắm sao ạ?” – May cất tiếng hỏi.
“Tại sao lại thế ạ?” – Aleah cũng chen vào.
“Ah, không, không phải thế đâu cục cưng. Mấy đứa sẽ hiểu khi mấy đứa lớn lên mà thôi. Thiệt tình hết nói nổi em luôn rồi đó Rei… Việc gì cũng phải đúng lúc đúng chỗ chứ!”
“Có gì sao ạ? Em chỉ nói ‘em yêu người’ thôi mà.”
“H-hứ! Em tính tỏ tình với ta nữa đấy hả?! Hưm, toàn làm chuyện vô ích. Tình cảm của ta dành cho em đã đạt đỉnh điểm rồi…” – cô chủ quay mặt sang hướng khác bực dọc đáp.
“Người đáng yêu quá…”
Úi, tôi không kịp ngăn những từ đó trào ra khỏi miệng mất rồi.
“Cá… cá-cái gì hả…!” – cô chủ mở to mắt giận dữ. “Em… em… bộ em đang… ‘hứng’ đấy à?!”
“Hông đâu ạ, em chỉ là… ừm chuyện đó đâu liên quan gì đâu, chỉ là em thấy cô chủ sao mà đáng yêu quá thôi.”
Cô chủ lặng người. Gương mặt xinh xắn của cổ đỏ cả lên như quả cà chín mọng. Ôi… cô chủ ngây thơ quá đi.
“Cô chủ có yêu em hông?”
“T-tất nhiên là có rồi!”
“Thế thì mọi chuyện đều đâu vào đó hết rồi á cô chủ. Xin người hãy cứ tiếp tục yêu thương em nữa nhé.”
“R-rốt cuộc hôm nay em bị sao vậy hả, Rei?” – giờ thì cô chủ lại nhìn tôi lo lắng.
“Giờ thì, bắt đầu bữa ăn gia đình ấm cúng vui vẻ này thôi nào, cô chủ! Sẽ vui lắm đây!”
“Cái cảm giác déjà vu này là sao chứ?”[note33418]
Sau khi cách mạng qua đi, giờ đây tôi có thể dành mỗi người ở bên cô chủ yêu dấu của tôi rồi. Dù sao cuộc sống hạnh phúc này là điều chúng tôi xứng đáng hưởng mà. Tôi sẽ âu yêm, săn sóc cô chủ bằng cả trái tim.
“Này, em có thật sự ổn không đó?” – cô gặng hỏi. “Nãy giờ đầu óc em cứ đâu đâu thôi đó?”
“Chỉ là món ăn của cô chủ ngon tới mức làm em lịm đi thôi ấy mà.”
“Trời ạ, em nói quá rồi.”
“Hông, em nói thật đó ạ. Em đã được ngắm cảnh trị giá triệu đô la từ tầng cao nhất của một tòa nhà chọc trời luôn đó cô chủ!”
“Em ở tòa gì cơ? Với trị giá một triệu Dole cha ta là sao?[note33419]
Úi. Tôi lỡ miêu tả cái khung cảnh tôi nhìn thấy lúc tôi hồn lìa khỏi xác khi nãy rồi. Cô chủ đang bối rối lắm đây. Nói thật thì tôi cũng chả hiểu cái khung cảnh tôi thấy là gì nữa. Hồi đó tôi đâu có đi ngắm ba cái cảnh đó nhiều đâu.
“Hông có gì đâu ạ. Em ổn rồi.”
“Nếu em nói vậy thì được rồi… Có gì thì nói cho ta hay đấy nhé?”
Tôi thấy mình như đang mơ vậy. Không nghĩ tới có một ngày cô chủ sẽ quan tâm lo lắng cho sức khỏe của tôi! Giờ thì việc còn lại chỉ là chọc cho cô ấy mở đôi môi hồng quyến rũ đó ra và mắng tôi thôi!
“Rei?”
“Dạ, dạ, dạ, em nè cô chủ?” – nếu tôi mà có cái đuôi thì chắc chắn nó đang lắc nhiệt tình luôn. Nhưng mà…
“Em có… ổn thật hông? Có phải việc ta được triệu qua đế quốc làm em lo lắng không?”
A, phải rồi… Cuộc sống ở thế giới khác của tôi đang rất tươi sáng – ít nhất là đã từng. Thật sự thì tháng ngày yên bình của bọn tôi sắp sửa kết thúc rồi.
Chuyện bắt đầu từ một tháng trước…