Chúng tôi thả mình trong sân vận động của học viện hoàng gia dưới cái nắng nhàn nhạt của khí trời lập xuân. Đến ngày hôm nay thì cái lạnh cắt da, cắt thịt của mùa đông đã phai hẳn đi mất.
“Cả lớp, chào buổi sáng!”
“Chào buổi sáng ạ!”
Khoảng hai mươi học sinh người mặc đồng phục học viện, mặt mày hứng khởi, vui vẻ đáp lại lời chào của tôi. Hôm nay là khởi đầu của học kì mùa xuân, cũng tức là lần gặp đầu tiên giữa tôi với cả lớp.
Năm tháng đầu tiên làm nghề nhà giáo này đã dạy cho tôi tầm quan trọng của ấn tượng đầu. Nếu lỡ như bị học sinh của bạn nghĩ rằng bạn là người dễ dãi, tụi nó sẽ xem thường bạn. Chuyện này không có tệ như hồi đa số học sinh đều là quý tộc nhưng kể cả thường dân cũng rất độc địa nếu bị quản giáo quá nghiêm ngặt. Có nghĩa là, bạn cũng không nên quá nghiêm khắc với chúng. Bạn cần phải trung hòa cả hai thứ lại.
“Rất vui được gặp các em. Cô là Rei Taylor và cô sẽ dạy các em môn Ứng Dụng Ma Pháp. Mong ta sẽ có một học kì vui vẻ với nhau nhé. À mà mấy đứa hãy đối xử tốt với cô François đi nhé, cô ấy dạy môn Lý Luận Ma Pháp.
Ứng Dụng Ma Pháp và Lý Luận Ma Pháp là hai môn học mới được thêm vào năm ngoái. Y như cái tên của nó, môn học chuyên về ứng dụng thực tiễn của ma thuật với nghiên cứu lý thuyết kèm theo, trước đây thì hai môn được gộp với nhau trong lớp Ma Thuật.
Tôi thì thiêng về thực hành hơn trong khi cô chủ lại có kiến thức sâu rộng về ma pháp. Cộng thêm bản năng ma pháp trời phú của chúng tôi, khiến hai đứa bọn tôi luôn là ứng cử viên hàng đầu để giảng dạy các học sinh mới.
“Vì đây mới là ngày đầu tiên nên chúng tôi sẽ tạm giác chuyện ma pháp ra một bên. Chúng ta sẽ giới thiệu bản thân từng người với nhau nhé.”
Nhưng đầu tiên thì…
“Và như cô đã nói, tên cô la Rei Taylor. Hãy gọi cô là Cô Taylor.” – Thật ra thì các nhân tôi không có vấn đề gì nếu được gọi là cô Rei cả, nhưng dưới tư cách là giáo viên thì tôi phải đặt ra vài ranh giới. “Một vài các em có thể lớn tuổi hơn cô nhưng xin hãy hiểu rằng đây không phải là vấn đề về tuổi tác mà là một sự tôn trọng nhất định cho nhau.”
Học viện bên đây khá khác so với trường học bên Nhật. Bên đây việc học sinh chênh lệch tuổi nhau cũng có thể học chung một lớp bình thường không có vấn đề gì. Chuyện này làm tôi nhớ đến cái hồi còn ở đại học cũng tương tự vậy.
“Tất nhiên rồi ạ!” – một học sinh nói to. “Cô Taylor, người là một huyền thoại sống đã đạt được số điểm cao nhất xuyên suốt lịch sử học viện khi chỉ mới học năm nhất!”
Trời ơi, không phải chứ… Lại chuyện này nữa…
“Và cô cũng là người hùng trong cuộc cách mạng lịch sử phải không ạ cô Taylor?”
“Được học cô là vinh hạnh của đơi fem!”
“Làm ơn cho bọn em xem ma thuật siêu cấp của cô với ạ!”
Những học sinh ồ ạt nói to như bầy ong vỡ tổ. Trời ạ…
Tốt hay xấu gì thì ở vương quốc Bauer này, tôi cũng có chút tiếng tăm nho nhỏ cho mình. Tôi không có làm gì nhiều cả - làm cái này một chút, cái kia một tí – và vì lí do nào đó tôi vẫn được xem là một trong những nút thắt quan trọng trong cuộc cách mạng. Hả, là sao? Nguyên khoảng thời gian đó những gì tôi quan tâm chỉ là chặn buổi xử tử của cô chủ mà thôi.
Dù gì đi nữa thì tôi vẫn làm gì đó với cái tình huống oái ăm này mới được. Chắc tôi sẽ xài lại trò cũ mà năm ngoái tôi từng dùng chăng?
“Có ai ở đây sợ độ cao không?” – tôi hỏi.
“Không ạ!”
“Không hề!”
“Quan trọng hơn là cô ơi, cho tụi con xem ma th-“
Không ai hết à? Thế thì, lên!
“Trỗi dậy!”
Mặt đất dưới chân các học sinh trồi cao lên, đẩy chúng lên hơn chín mét trên không. Đây là phiên bản ngược lại của cái bẫy mà tôi hãy dùng để chọc cô chủ.
“Wh-whoa!”
“C-cao quá!”
“Ét!”
Cả đám mơ hồ nói lại, chín mét này cảm giác cao hơn bình thường rất nhiều. Hơn thế nữa, tôi nâng từng đứa một lên chứ không phải đẩy một lần cả đám, tạo chúng cảm giác chật hẹp sợ hãi. Mà tất nhiên tôi cũng sẵn sàng đỡ lại ngay nếu có đứa nào lỡ may té xuống, tụi nhỏ thì không biết điều này nên khá sợ.
“Đừng có chen ngang lúc cô nói chuyện nữa nhé. Nếu mấy em dám tái phạm thì cô sẽ phạt mấy đứa như thế này. Rõ chưa?”
Các học sinh hoảng loạn gật đầu.
“Tốt lắm. Giờ thì cô sẽ cho các em xuống.”
Đám học sinh thở dài nhẹ nhõm khi cuối cùng cũng xuống lại mặt đất.
“Các em hãy giới thiệu bản thân mình đi nhé. Bắt đầu từ trái sang.”
Vậy là tụi nhỏ không còn gây rối gì thêm cho tôi. Đôi lúc bạn phải nghiêm lên một tí để tụi nó chịu nghe lời bạn. Nhưng như tôi đã đề cập trước đó, đây khác với việc thành một tên bạo chúa ngang ngược đấy nhé. Bạn phải thu hút sự chú ý của chúng bằng cách cho thấy mình có thứ hay để dạy chúng – ví dụ ở đây là thổ ma pháp của tôi. Dù cho có nhiều học viên tại đây được trời phú những khả năng bất phàm song, chúng đa số vẫn chưa được luyện tập ma thuật một cách bài bản. Có rất nhiều đứa còn chưa được thấy ma thuật ngoài đời là như nào nữa.
Nhưng chỉ khoe khoang thôi thì không đủ để khiến chúng tôn trọng tôi. Đó là lí do tôi ném chúng lên trời – để cho chúng thấy tôi đang rất nghiêm túc cũng như ma thuật có thể nguy hiểm như nào nếu được sử dụng đúng cách.
Tôi chăm chú nghe từng học viên giới thiệu bản thân của mình và quan sát biểu cảm của chúng. Đa số học viên vẫn còn choáng váng sau khi bị đẩy lên trời. Lâu lâu sẽ có một ông bà nào đấy hét to lên để giới thiệu bản thân mình, chuyện này phải nói là nó dũng cảm đấy… nhưng mà dùng hơi sai. Mà, nói vậy thôi chứ cái đó cũng đáng yêu theo một cách nào đấy…
“Hú! Xin chèo mọi người! Tui là Lana Lahna và tui đến từ Euclid, cùng quê với cô Rei đó!”
Cô gái này có chút kỳ quặc rồi đây. Cô ấy có mái tóc đỏ với một cái băng đô trắng đáng yêu trên đầu, đặc biệt cô gái có đôi mắt nâu tràn trề sức sống, chúng lấp lánh và không hề có vẻ sợ sệt gì những lời tôi vừa nói khi nãy. Cô ấy thì cao ngang với tôi, hoặc dễ có khi cao hơn cả tôi.
Cái điệu bộ cười đùa và cách nói chuyện của cô ấy làm tôi nhớ đến tới mấy cô nàng gyaru tôi hay thấy hồi ở Nhật.
“Tui thì ờ… học siêuuuuuuuuuu dở luôn nhưng ma thuật nhìn có vẻ rất là vui đó! Tui mong là sau này được giống với cô Rei!” – thế là Lana làm một lèo hết phần giới thiệu rồi vẫy tay với tôi. Hình như tôi vừa có thêm một người hâm mộ nữa thì phải. Mà, nếu biết được tôi kì quái như nào chắc cô ta sẽ vỡ mộng ngay thôi. Thành thật chia buồn.
“Tên tôi là Eve Nuhn… Cùng quê với Lana. Hân hạnh.” - một cô nàng trông rất u ám đứng lên giới thiệu sau Lana. Cô ta có vẻ cũng không bị màn trình diễn của tôi làm ảnh hưởng cho lắm, nhưng phải nói thì tính cách cô nàng trái ngược hẳn với Lana. Cô ta có mái tóc đen dài thắt bím và đặc biệt là cô nàng đeo kính – điều này cực kì hiếm thấy trên thế giới này, nó cho thấy cô ấy đến từ gia đình khá giả.
Mà tôi cũng không bận tâm nhiều lắm. Ai cũng có nét riêng của mình mà. Thái độ u ám đấy không làm tôi bối rối lắm. Nhưng đôi mắt của cô nàng thì… Cô ấy lườm tôi như thể tôi đã giết chết cha mẹ cô ấy không bằng ý. Tôi cố gắng căng não ra để nhớ nhưng lại chả moi ra được gì về cô nàng này.
“Tôi là Joel. Joel Santana. Tôi đến từ vương đô.”
Người tiếp theo là một chàng trai cao to với mái tóc xanh và cặp mắt nâu. Điều này gợi cho tôi hình ảnh một con sói gầy guộc khi tôi nhìn cậu ta. Không hề có một tí thịt thừa nào từ cơ thể đó cả. Có lẽ là nhờ luyện tập chăng?
“Tôi là con nhà lính nên tôi có thể chiến đấu.” – Joel kết thúc, phần giới thiệu ngắn gọn xúc tích và có chút máy móc. “Tôi rất thích học nhưng tôi không giỏi lắm. Hân hạnh.”
Mấy phần giới thiệu còn lại thì không có gì đáng chú ý cả. Tôi kết thúc tiết học bằng việc thông báo các bài tập khởi động sẽ làm mỗi ngày trước khi vào bài học.
“Hôm nay đến đây thôi.”
“Cảm ơn cô ạ!”
Lớp học kết thúc và mọi người dần về hết. Ngay lúc tôi chuẩn bị lên phòng giáo viên thì Lana gọi tôi lại.
“Cô Rei! Có phần em hông hiểu cho lắm!”
“Nhưng cô chưa dạy cái gì cả.”
“Phần bài tập khởi động ý ạ! Em cần giúp phần này – cô nhìn nhé!”
Đó là những gì Lana nói nhưng tôi chả thấy có vấn đề gì trong động tác của cô ta cả. Tôi nghĩ có lẽ cô nàng chỉ đơn giản là muốn trò chuyện với tôi mà thôi. Tôi thì không ngại việc có người hâm mộ đâu nhưng tôi đã có cô chủ rồi. Tôi cần tìm cách để từ chối cô nàng này nhẹ nhàng mới được.
Thế rồi đột dưng tôi cảm thấy một cái lườm nguy hiểm từ đằng sau, tôi quay lại thì thấy Eve đang lườm tôi. Tôi không biết cô nàng có chuyện gì nhưng tôi chả muốn vừa vào học đã gây thù chuốc oán với học sinh đâu. Tôi cười và vẫy tay với cô ta, cố mời cô ấy lại bắt chuyện nhưng cô ấy lại cau có rồi quay gót bỏ đi.
“Trời ạ. Eve nay bị gì vậy ta?” – Lana nói.
“Cô nhớ em và Eve đều đến từ Euclid nhỉ?”
“Oa! Cô Rei, người nhớ chuyện này sao!”
“Cô cũng đến từ Euclid. Tụi mình có gặp nhau bao giờ chưa nhỉ?’
“Chưa à! Nhưng tụi em đều biết chuyện về cô! Tụi em chính là người hâm mộ của cô đấy ạ!”
Cái thái độ hứng khởi này của cô ta gợi cho tôi một cảm giác déjà vu… Chỉ là tưởng tượng thôi nhỉ? Nhỉ?
“Oh, mà em nhớ thì Eve có chuyện gì đấy với cô ấy.”
“Hử? Sao lại thế?”
“Chuyện gì đó về việc cướp đoạt tình yêu của cô ấy thì phải.”
“Cô xin lỗi nhưng em nói cái gì cơ? Cô chắc chắn là cô chưa bao giờ làm cái chuyện gì như thế cả.” – Trái tim tôi chỉ thuộc về một mình cô chủ mà thôi.
“Mà nói về Eve vậy là đủ rồi. Sao cô hông hỏi chuyện về em đi?”
“Cô xin lỗi nhưng cô có tiết rồi.”
“Aww! Cô xấu tính quá! Nhưng em cũng thích phần đó của cô!”
Bằng cách nào đó tôi cũng thoát khỏi Lana và đến được vào giáo viên. Chuyện về Eve cứ luẩn quẩn trong đầu tôi mãi. Tôi cướp đoạt tình yêu của cô nàng ư?
Chắc chắn là hiểu lầm rồi, vấn đề đầu tiên là phải làm rõ vì đâu mà có hiểu lầm đó trước đã. Tôi phải coi sắp xếp nói chuyện với Eve cho ra nhẽ mới được.
“Mấy đứa năm nay sẽ cực lắm đây…” – Tôi thở dài.
Tôi lặng lè nhìn làn sương dần phai dần đi rồi hòa làm mộtvới bầu trời ngày xuân mịt mù sương khói.