Truyện Tôi đã yêu cô nàng phản diện - Truyện chữ : chương 118: dã ngoại

Trang chủ
Spoil
Tôi đã yêu cô nàng phản diện - Truyện chữ
Chương 118: Dã ngoại
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đi dã ngoại là đi dã ngoại~”

“Tụi mình là đang đi dã ngoại!”

May và Aleah nắm tay nhau chạy loanh quanh trước mặt chúng tôi. Tôi nghe tiếng gió rít bên tai và hai hàng cây run mình theo từng đợt. Những chiếc lá chỉ vừa mới nhú lên nôn nóng một tiếng ve kêu gọi hè.

“May, Aleah, mấy đứa chạy cẩn thận thôi biết chưa, coi chừng té.” – cô chủ gọi với theo tụi nhỏ, chiếc váy đi dã ngoại cô chủ khẽ bồng bềnh trong gió.

“Tụi con hổng có sao đâu mà!”

“Đúng đó ạ! Tụi con hổng- Á!”

Dù cho cô chủ có nhắc nhở nhưng May vẫn ngã, kéo theo Aleah vì cả hai đang nắm tay nhau. Ralaire bên cạnh cố đỡ tụi nhỏ nhưng không kịp.

“Ah… mẹ đã nói rồi mà. Hai đứa có sao không?” – tôi và cô chủ chạy ngay lại chỗ tụi nhỏ.

Như tôi đã nói từ trước thì hai cô con gái nhỏ này bị dính phải lời nguyền trong huyết quản. Giờ thì không còn vấn đề gì nữa do Ralaire đã dùng khả năng của mình để thanh tẩy lời nguyền. Nhưng điều đó không có nghĩa tôi sẽ mặc kệ cho tụi nhỏ chịu nhiều vết xước đâu. Không có bất cứ cô nàng nào được quyền trầy da tróc vảy trước mắt tôi hết!

“Aleah, con không sao thì tốt rồi. Con làm rất tốt khi dừng cú ngã kịp thời. May, mẹ thấy con bị xước da. Con không khóc làm mẹ tự hào lắm đó.” – tôi khen hai cô con gái và bắt dùng thủy ma pháp để chữa lành vết thương cho chúng.

“Cảm ơn mẹ Rei.”

“Cảm ơn mẹ.”

Hai đứa sau đó lại tiếp túc nắm tay nhau chạy nhảy tung tăng dù cho vừa mới ngã tức thì.

“Ôi trời hai cái đứa đấy…”

“Em quen với việc làm mẹ rồi nhỉ, Rei?” – cô chủ mỉm cười với tôi trong khi xách giỏ đồ ăn trên tay.

“Không hẳn đâu ạ. Là do tụi nhỏ ngoan thôi. Mà quan trọng hơn, cô chủ à…”

“Sao?”

“Để em xách cái giỏ cho ạ!”

Chúng tôi mang theo một tấm thảm dã ngoại, hộp đồ ăn, thức uống – khá nhiều. Ralaire mang phần nặng, phần còn lại thì cô chủ mang.

“Không bao giờ. Em đã dậy từ sớm để làm bữa trưa cho chúng ta rồi. Ta không thể để em xách đồ được.” cô chủ nở một nụ cười tỏa nắng. Trời ạ, vợ tôi dễ thương quá đi mất, tim tôi không chịu nổi mất.

“Mẹ Rei ơi, trưa nay mình ăn gì dzạ?” – May cất tiếng hỏi.

“Con cá sẽ là cơm cuộn!”

Chắc do nghe được bữa trưa nên giờ tụi nhỏ cứ sáp lại gần bọn tôi hiếu kì hỏi.

“Hôm nay tụi mình ăn bánh mì kẹp thịt.”

“Yay! Bánh mì! Mẹ có làm thêm chà bông hông?”

Cô bé May này của tôi cực kì thích món chà bông này.

“Có chứ.”

“Con tin mẹ hông có bỏ ớt xanh đúng hông ạ, Mẹ Rei?” – Aleah hỏi.

“Tất nhiên là mẹ có bỏ rồi.”

“Bleh…”

Aleah cũng ghét ăn ớt xanh như cô chủ. Dù cho cách con bé bắt chước điệu bộ của cô chủ rất dễ thương thì tôi vẫn mong con bé đừng học theo thói kén ăn của cô chủ.

“Tại sao mẹ lại bỏ ớt xanh vào cơ chứ?”

“Bởi vì nó đầy đủ dinh dưỡng chứ sao.”

“Nhưng mà còn nhiều món dinh dưỡng khác mà mẹ!”

“Hả, ừ thì đúng vậy…”

“Thế tại sao con phải ăn ớt xanh chứ?”

“Bởi vì một ngày nào đó sẽ không còn món ăn nào khác nữa.”

“Nếu ngày đó đến thì con sẽ ngoan ngoãn ăn cho mẹ xem! Nhưng mà giờ con đâu có lí do gì để ăn nó đâu!”

“Ừ thì…”

Trời ạ. Bộ tôi đang tranh luận thua một đứa bé sáu tuổi đấy à?

“Đó không phải là vấn đề, Aleah.” – cô chủ ra tay cứu bồ. “Con không nên kén ăn vậy đâu.”

“Tại sao vậy ạ?”

“Thức ăn đều là phước lành từ Chúa của chúng ta – Đại Tinh Linh. Thế nên sẽ thật bất kính nếu con thiên vị món này, món kia.”

“Con vẫn không hiểu…”

“Con cần phải thấy biết ơn mọi món ăn mà ta có. Ớt xanh cũng là vật sống con biết chứ?”

“Thật vậy ạ? Vậy ớt xanh cũng giống như con ư?”

“Đúng vậy.”

Aleah nghĩ ngợi hồi lâu. Tôi khá chắc phần cô chủ đã giành chiến thắng, tuy nhiên –

“Thế thì con sẽ không ăn chúng đâu, bởi vì con thấy thương cho chúng.”

“…”

Thật ra chúng tôi hoàn toàn có thể nói kiểu “đó là luật” hay “bởi vì con cần phải thế”. Nhưng tôi và cô chủ luôn cố gắng hết sức để giải đáp thắc mắc cho tụi nhỏ. Việc này rất khó – tình huống hiện tại là một ví dụ. Đầu óc của một đứa trẻ rất khác so với người lớn. Thỉnh thoảng, khi người lớn giải thích một điều gì đó với đứa trẻ, kết cuộc lại là người kia lại phải ngồi suy nghĩ rất nhiều.

Nhưng chúng tôi thích điều đấy. Tụi trẻ cho chúng tôi cái nhìn khác về những chuyện bình thường hàng ngày.

“Thế con có nghỉ ăn thịt luôn không?” – cô chủ đáp.

“Hử? Không ạ! Con muốn ăn thịt!”

“Nhưng thịt làm từ lợn, bò, gà và nhiều loại động vật khác nữa. Mọi thứ chúng ta ăn đều là từ sinh vật sống cả.”

“Ưmmm…”

“Tất cả động vật và kể cả ớt xanh đều trao cho con cuộc sống tươi đẹp của chúng. Đó là lí do con phải biết ơn chúng chứ.”

“Ưmmm…” – Aleah lại trầm tư suy nghĩ lần nữa. Hiển nhiên là lần này cô bé đã bị thuyết phục rồi, đó là tôi đã nghĩ thế nhưng mà: “Thế tại sao lúc nào mẹ cũng làm bộ mặt rất là mắc cười lúc mẹ ăn ớt xanh vậy?”

 Trẻ con đúng là đối thủ đáng gờm.

Chúng tôi tiếp tục nói chuyện qua lại đến khi chúng tôi tới ngọn đồi gần nhà. Ngọn đồi xanh tốt với đám cỏ ngắn này chỉ nằm cách nhà chúng tôi vài phút đi bộ băng qua rừng.

“Nè hai đứa, coi chừng đấy!”

“Dạ!”

“Vâng ạ!”

Đứng từ trên đỉnh đồi, chúng tôi có thể nhìn bao quát toàn cảnh vương quốc Bauer – tất cả mọi thừ từ cung điện, nhà thờ cho đến khu dân cư nhộn nhịp phía dưới.

“Nhà tụi mình ở đâu vậy?” – May hỏi.

“Chị biết! Nó ở kia kìa!”

“Ah, đúng rồi. Whoa… Nó nhỏ quá!”

“Ở đây ổn đấy.” – cô chủ đặt rổ xuống. “Cảm ơn em đã mang nó, Ralaire. Đặt nó ở đằng kia đi.”

Ralaire nghe lệnh đặt cái rổ xuống, cô chủ và tôi bắt tay vào trải thảm ra và bày thức ăn.

“May, Aleah, lại đây nào. Tới giờ ăn rồi.” – Cô chủ ra hiệu với tụi nhỏ.

“Yay!”

“Tới giờ ăn rồi!”

Hai cô con gái nhỏ của tôi đang say mê bởi cảnh vật trước mặt thì ngay lập tức đổi sự chú ý khi nghe từ ăn. Tụi nhỏ cởi nhanh giày ra sau đó ngồi ngay vào tấm thẳm, mắt nhìn đăm đăm vào giỏ đựng đồ ăn.

“Mẹ Rei, mở nó đi, mở nó đi!” – May giục.

“Mẹ Rei mở nó nhanh đi!”

“Được, mẹ mở liền đi. Chuẩn bị… Tèn ten ten!”

Tôi tạm dừng lại vài khắc cho tụi nhỏ hồi hộp sau đó lật mạnh tấm vải lên.

“Whoa! Hấp dẫn quá mẹ ơi!”

“Đúng rồi đó mẹ!”

Bữa trưa hôm nay gồm ba loại sandwich: trứng, hành lá với sốt mayonnaise, chà bông, xà lách và nước sốt quế, cái còn lại là gà, ớt xanh và sốt chua ngọt, kèm đó có cả gà chiên và các loại sinh tố khác nhau. Tôi đã nghĩ rất nhiều cho thực đơn lần này, việc cho thêm rau củ để cân bằng lại dinh dưỡng cho món gà chiên cũng góp phần tạo thêm màu sắc rực rõ cho toàn bộ món ăn.

“Con đói lắm rồi! Mình ăn chưa mẹ?”

“Ăn nào, ăn nào!”

“Được rồi, được rồi. Chuẩn bị? Hai b-“

“Chúc ngon miệng!”

Tôi chưa kịp nói hết câu thì May và Aleah đã vớ ngay đồ ăn lên. May thì chọn ngay sandwich chà bông với xà lách còn Aleah thì bốc gà chiên.

“Yummy!”

“Mmm! Ngon quá mẹ ơi!”

“Tốt quá.”

Khi được thấy gương mặt thỏa mãn của tụi trẻ thì việc tôi bỏ công dậy từ sớm là hoàn toàn xứng đáng. Cô chủ cũng bắt đầu ăn và chọn sandwich gà kèm ớt xanh.

“Oh? Ta tưởng em có cho ớt xanh vào chứ?”

“Em có mà.”

“Nhưng ta không cảm thấy nó – bình thương nó khá là cay.”

“Ah. Đó là vì em đã cắt ra thật mỏng sao đó cho nhiều sốt chua ngọt hơn bình thường đấy ạ.”

“Tuyệt lắm. Nè Aleah, sao con thử món này đi?” – Nhận thấy Aleah không ăn gì khác ngoài gà chiên, cô chủ chìa miếng sandwich ra cho con bé.

“Nhưng trong đó có ớt xanh mà mẹ?” – Aleah phụng phịu.

“Tin mẹ nào. Nó ngon lắm.”

“Thật ạ?”

Thế là Aleah miễn cưỡng cho chiến bánh vào miệng, rón rén nhai từng miếng. Ngay sau đó gương mặt cô bé sáng bừng lên: “Ồ. Nó ngon  thật đấy ạ!”

Chỉ với vài từ đó thôi cũng đủ đưa tôi lên tới tận cung trăng rồi.

“Không hề có vị ớt xanh khó chịu nữa, nước sốt này ngon thật đó mẹ.”

“Haha, cảm ơn con nhé cục cưng. Ăn nhiều vào nhé.”

“Ah! May cũng muốn ăn!”

Chạy nhảy chơi đùa làm tụi nhỏ đói nên mấy miếng sandwich thoáng cái đã sạch bóng.

“Ngon quá đi!”

“Đúng thế!”

“Thật đấy. Cảm ơn em vì bữa ăn ngon lành này nhé, Rei.”

“Ba người thích là tốt rồi.”

Chỉ cần nhìn họ ăn ngon lành thế thôi cũng đủ làm tôi hạnh phúc từ tận đáy lòng. Tôi rất hay trò chuyện với mấy bà hàng xóm khác, hóa ra tôi mới biết chồng họ không thường nói mấy cái kiểu cảm ơn sau bữa ăn -  kể cả khi họ làm bánh croquette! Nên nhớ làm bánh croquette rất khó. Tình cờ làm sao, người tìm ra công thức làm bánh croquette sau vụ phun trào lại chính là tôi.

“Tụi mình nghỉ một tí rồi hẳng về nhé?” – tôi đề nghị.

“Được đó.”

“Tụi con đi chơi được hông ạ?”

“Con muốn đi hái vài bông hoa!”

“Được thôi. Nhưng đừng đi xa quá đấy nhé! Và nhớ mang Ralaire theo với tụi con”

“Vâng ạ!” – sau đó tụi nhỏ chạy như bay về phía rừng hoa với Ralaire chạy theo sau.

“Cũng khá lâu rồi gia đình mình mới nghỉ ngơi thư giãn như thế này.” – tôi bất giác nói khi một làn gió nhẹ vụt qua gò má.

“Đúng vậy. Mấy ngày nghỉ của tụi mình không phải đi mua sắm thì cũng là làm việc nhà.”

“Chăm sóc tụi nhỏ khiến bọn mình không có nhiều thời gian rảnh cho lắm nhỉ.”

“Ta mừng vì hôm nay cả nhà mình đã đến đây. Cảm ơn em, Rei.” – cô chủ nhẹ nhàng trao cho tôi một nụ hôn. Người đề xuất chuyến đi dã ngoại này chính lfa tôi.

“Em biết cả hai chúng ta đều đang lo về chuyện đánh gia tư chất nên em nghĩ nên đi ra ngoài chơi cho khuây khỏa đầu óc.”

“Ý đó của em tuyệt lắm đó Rei. Nhìn May và Aleah hạnh phúc như nào kia kìa.”

Có khả năng cao kết quả của phần đánh giá sẽ không được tốt. Đó là lí do tôi đề nghị cả nhà đi chơi một chuyến. Nhưng có lẽ là vì chính bản thân chúng tôi hơn là tụi nhỏ…

“Ta luôn mong mỏi điều tuyệt vời nhất sẽ đến, nhưng thực tại thì lúc nào cũng khó khăn, gian khổ quá.” – cô chủ cau mày buồn bã nói.

“Giờ lo lắng cũng không ích gì cả. Kết quả sẽ được gửi đến sớm thôi. Từ giờ tới đó, hãy cố sống thật vui vẻ nào cô chủ.”

“Ừm. Đúng vậy, em nói phải lắm.” – cô chủ lắc đầu như để xua tan đi ý nghĩ tiêu cực bên trong mình, sau đó cô ấy nở một nụ cười. “Chúng ta đã từng vượt qua được cả cuộc cách mạng đấy cùng với nhau kia mà. Ta chắc rằng dù cho có chuyện gì đi nữa, hai chúng ta cũng sẽ vượt qua được.”

“Không đâu, cô chủ. Thế là sai rồi.”

“Hửm?” – cô chủ nghiêng đầu khó hiểu.

Điệu bộ đáng yêu đấy của cô chủ khiến tôi không thể nào nhịn cười nổi.

“Phải là bốn chúng ta sẽ cùng vượt qua chứ.”

“Ah. He he, em nói phải.”

Vẻ mặt của cô chủ như muốn nói em nắm thóp được ta rồi. Tôi không thể nào chống lại vẻ đáng yêu này được. Thế là, đến lượt tôi hôn lên môi cô ấy một cái.

Tôi nắm chặt tay cô chủ và tận hưởng một chiều xuân tĩnh lặng.

--------------------------

TL: Định là 6h tối up chương mà lo coi phim quên cụ mất, so di bà con, tối nay có chương ngoại truyện tình củm bù. Chac vay.

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

Tôi đã yêu cô nàng phản diện - Truyện chữ

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Spoil    hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả Inori.
Bạn có thể đọc truyện Tôi đã yêu cô nàng phản diện - Truyện chữ Chương 118: Dã ngoại được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện Tôi đã yêu cô nàng phản diện - Truyện chữ sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH để theo dõi những bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close