Cánh cửa chúng tôi gõ vào khá đơn giản – y như tính cách của chủ nhân căn phòng.
-“Vào đi.”
“Xin thứ lỗi.”
Claire dẫn đầu với Lily và tôi theo sau bước vào căn phòng của thủ tướng Salas Lilium-sama tọa lạc ngay trong cung điện hoàng gia Bauer. Thứ đập vào mắt tôi đầu tiên là một hàng dài đồ thủy tinh. Ở đây có đủ loại đồ làm bằng thủy tinh luôn, từ mấy cái chặn giấy nhỏ xíu cho đến đám đồ kỳ lạ bự chình ình.
“Đây đều là… đồ làm bằng thủy tinh ạ?”
“Không, chúng được làm từ băng. Những món đồ này được tạo ra nhờ những viên băng không tan từ thủy ma pháp.”
Dựa theo thông tin ngoài lề của game thì Salas tương thích khá với thủy ma pháp. Trong chiến đấu thì nó không có đất dựng võ cho lắm nhưng tôi có đọc vài chuyện về sở trường của ông ta, đó là thiên về khía cạnh điều khiển tâm trí người khác hơn.
“Đó là sở thích của ta. Dẫu ta không có tài năng gì mấy trong việc này lắm nhưng thỉnh thoảng cũng có người đến mua những món đồ này. Mà, đa số thứ họ quan tâm lại là người thợ thay vì tác phẩm của họ.” Salas bật cười. Ông ta chắc hẳn đang khiêm tốn rồi, tôi đã thấy vài món rất hịn trong bộ sưu tập của ổng. “Và chúng ta cũng nên bỏ qua mấy thủ tục chào hỏi này thôi nhỉ. Các người đến đây vì ta đang bị nghi ngờ tham nhũng đúng chứ?”
Salas không có vẻ gì là cắn rứt lương tâm cả, ổng còn cười nữa cơ.
Mà lí do chúng tôi đến đây đúng như Salas-sama vừa nói, điều tra tham nhũng. Chúng tôi quyết định làm theo ý kiến của Rod-sama là nói chuyện trực tiếp với ông ta. Song, chúng tôi không mong chờ gì nhiều cho lắm. Lí do thì là vì trước khi đến đây, chúng tôi đã thử trò này với Dole…
“Claire, ta đã nghĩ con phải thông minh hơn thế này chứ…”
Ông ta đã nói như thế khi chúng tôi rời văn phòng của ổng. Tôi biết là ông ấy không có ý gì nhưng mà Claire chắc hẳn đã nghĩ rất nhiều về những lời đó.
Cô ấy vẫn còn bị ảnh hưởng bởi cuộc gặp với Dole. Nên là, Lilly đã giành quyền chủ động trong trận này.
“C-cha à! Cha có lý một chút có được không!” – cô ấy buộc tội.
“Lilly, nhỏ tiếng thôi. Và ta không vô lý ở điểm nào ấy nhỉ?”
Salas hỏi bằng giọng điệu vô cùng tự tin. Ông ta nhẹ nhàng đứng dậy khỏi ghế và tiến lại đứng trước mặt ba đứa chúng tôi.
“Đ-đã có lời khai từ những quý tộc thân với cha đấy, cha à. Cha đã ép họ hối lộ!”
“Thế ư? Vậy bằng chúng đâu?”
“C-cha đừng có giả ngơ với Lilly! Cha có biết bao nhiêu người đã cho lời khai kh-“
“Vậy là, con không có bằng chứng đúng không?”- Giọng của Salas vẫn nhẹ nhàng nhưng nó lại rất có trọng lượng.
“Ư…”
“Cho phép chúng tôi khám xét căn phòng này nhé?” – Tôi đề nghị Salas.
“Được thôi, nhưng tất cả những văn kiện liên quan đến chính phủ thì không được động vào.”
“Chúng tôi đã được cấp quyền để khám xét.”
“Quyền đó chỉ liên quan trong vấn đề tài chính thôi. Những văn kiện liên quan đến chính phủ nằm dưới quyền của Hạ Viện. Cô không có quyền để xét chúng.”
Hự. Ông nội này nắm thóp được chúng tôi rồi.
“Thế thì những gì trong phạm vi của chúng tôi cũng được.” – tôi nói lại. “Và phiền ngài cho chúng tôi kiểm tra sổ tài chính.”
“Được thôi.”
Chúng tôi dành thời gian để kiểm tra cuốn sổ của ông ta, nhưng dù chúng tôi có kiểm tra kĩ lưỡng thế nào thì vẫn không tìm được bất cứ sai sót nào. Sổ sách của ổng đều hoàn hảo không một lỗi sai – tởm thật đó.
“Chúng tôi có thể kiểm tra két sắt kia không?”
Đó là một chiếc két sắt nhìn có vẻ chắc chắn đặt cạnh bàn của ông ta.
“Ta e là không. Trong đó chứa những thông tin cơ mật về chính phủ và chính sách ngoại giao.”
“Ông nghĩ chúng tôi tin điều đó sao?”
“Nếu các người không tin thì cứ việc đi xin cấp quyền để xem những văn kiện đó.”
Ông ta không hề lung lay một chút. Vì không có bằng chứng trực tiếp cho tội trạng của Salas, chúng tôi đành phải từ bỏ vào lúc này.
“Cha… Lilly buồn lắm.” – Lily đột dưng nói như vậy khi chúng tôi chuẩn bị rời khỏi căn phòng. “Đúng là bọn con không có tí bằng chứng nào, nhưng sau tất cả các cuộc điều tra của chúng con, chúng con biết hết cả. Chúng con biết tay người đã nhúng chàm rồi.”
“Đây là thứ gọi là cáo buộc sai lầm đấy con ạ.”
“Dù cha có lừa gạt bọn con như thế nào đi nữa thì cha cũng không thể lừa được đôi mắt của tinh linh đâu. Rồi cha sẽ bị trừng phạt. Lilly mong là cha sẽ thú nhận tội trạng của mình trước khi điều đó xảy đến.”
“Lilly…”
“Tạm biệt.”
Lilly quay người rời khỏi căn phòng, chúng tôi cũng theo sau cô ấy.
“Đợi đã.” – Salas gọi lại. “Lilly, cha mong con hãy nhớ một điều này.”
Cô nàng quay người lại nhìn ông ta, không biết chuyện gì đang sắp sửa xảy đến.
“ Chỉ cầu nguyện thôi thì chẳng có ích lợi gì cả. Nếu con muốn thành công, tay con phải nhúng chàm…”
“Đó là những gì cha đã làm sao?”
“Có lẽ vậy. Nhưng…” Salas do dự một chút. “Lilly ơi… con là một đứa trẻ đáng thương.”
Lúc mà tôi nhận ra ý nghĩa của câu nói ấy, mọi sự đã quá trễ.
***
“Cuối cùng thì mọi thứ lại y như lời ngài Rod đã nói.” Claire dõng dạc tuyên bố. Cô ấy đã đúng, nó như việc tự cắt đứt đuôi một con thằn lằn vậy. “Bực bội thấy đấy, dù đã đi xa đến thế này nhưng vẫn chưa có bằng chứng gì cả…”
“L-Lilly cũng nghĩ như vậy.”
Claire và Lilly đều là những người nhất mực yêu thương cha của mình, nhưng họ cũng dần chấp nhận những lời buộc tội đó. Họ đang rất bồn chồn vì điều đó.
“Thật ra chúng ta vẫn chưa đứt đầu mối đâu.” Tôi nói và cả hai người họ đều nhìn tôi chằm chằm.
“Ý cô là những quý tộc khác?”
“Hông.”
Chúng tôi sẽ không bao giờ bắt được Dole với Salas nếu cứ đi theo lối đó. Tôi hiểu rõ điều đó. Mà nhân tiện thì tôi cũng biết điều chúng tôi cần làm là gì rồi.
“Em nghĩ chúng ta nên thử liên lạc với phe kháng chiến.”
“Kháng chiến?”
Claire lặp lại.
Lilly thì như chết lặng đi.
Cả hai người họ đều nhìn tôi khó hiểu.
“Phe khang chiến, hay nói một cách khác, là quân cách mạng.”
Gương mặt hai người họ trắng bệch lên trông khi sững sờ nhìn tôi khó hiểu. Cả Claire và Lilly đều thuộc tầng lớp quý tộc. Và bất cứ phe phái cách mạng đều là kẻ thù tự nhiên của họ/
“Cô điên rồi phải không? Ta không thể đi chung với bọn họ được!”
Claire kêu lên.
“L-Lilly đồng ý!”
“Thế cả hai người đợi ở đây đi. Em sẽ đi một mình.”
“Cô là người hầu của ta. Bộ cô nghĩ những người đó sẽ chịu gặp cô ư?”
“Vâng.”
Tôi đáp. Claire có vẻ cô chủ muốn tôi giải thích kĩ hơn nhưng tôi cố lờ đi.
“Dù sao thì, cứ để cho em lo~.”
“Không được! Ta sẽ không tha thứ cho cô đâu!”
“Cô chủ…”
“ Nó nguy hiểm lắm! Lỡ có gì xảy ra thì sao?!”
“Em sẽ ổn thôi mừ.”
Tôi nói thế nhưng cô ấy có vẻ không bị thuyết phục rồi. Tôi nên làm gì đây?
“Thế thì, còn như này thì sao ạ? Chúng ta hãy cùng đến chỗ những người kháng chiến với mục đích thương lượng, không bạo lực. Chúng ta có thể bàn về nạn tham nhũng của giới quý tộc ở đấy.”
“Liệu mấy cái người đó có chịu nói chuyện đàng hoàng không?”
“Em hông nghĩ mình nên lo về việc bị họ bắt cóc hay gì cả. Họ vẫn chỉ là một nhóm nhỏ mà thôi, một cuộc kháng chiến thật sự vẫn còn là giấc mơ xa vời nhắm.”
Cô chủ không đáp lại nên tôi tiếp tục nói.
“Chúng ta có thể là về phe quý tuộc nhưng tụi mình cũng đang buộc các quý tộc chịu trách nhiệm về tội trạng của họ mừ. Em hông nghĩ phe kháng chiến sẽ từ chối bàn bạc đâu.”
“T-thế Rei nghĩ mấy người đó có bằng chứng buộc tội cha của tụi mình ư?”
Lilly, khác với cô chủ Claire, trông có vẻ thích thú với kế hoạch này của tôi.
“Hồng Y Lilly, chúng ta vẫn chưa chắc chắn cha chúng ta có phạm tội hay kh-“
“Em chắc chắn điều đó. Họ chắc chắn có liên quan.” – tôi nói.
“Sao cô chắc thế?”
“Em xin lỗi, cô Claire. Em vẫn chưa thể giải thích lúc này được.”
“Rei!”
“Cô Claire, xin hãy tin tưởng Rei đi mà.”
“Hồng y Lilly… cô…”
“Cha Lilly đã chính miệng nói ra điều đó. Nếu con muốn thành công, tay con phải nhúng chàm đấy thôi.”
Lilly đáp. Cô ấy gượng gạo cười.
“Dù Lilly không hiểu tại sao ông ấy lại nói Lilly đáng thương… Lilly muốn cha mình trả giá cho tội trạng của ông ấy. Nếu ông ấy không tự thú nhận, thì Lilly phải tìm bằng chứng.”
Ai rồi cũng sẽ phải trả giá cho tội ác của mình, dù sớm hay muộn.