“Mẹ Rei ơi!”
“Mẹ ơi nguy rồi!”
Tôi đang nằm đọc lại nhật kí trên sân thượng thì nghe con gái gọi mình. Hiện tại thì đã xế chiều, trời đã nhé nhom màu hoàng hôn rồi.
“May, Aleah, có chuyện gì thế?”
“Mẹ Claire…”
“… quậy tưng bừng nhà bếp nữa rồi ạ.”
Ôi, không phải chứ. Tôi chỉ vừa mới nghĩ cuối cùng cô ấy cũng tiến bộ lên thì…
“Cảm ơn đã nói cho mẹ biết.”
“Mẹ đừng làm gì thế ạ?”
“Mẹ đừng mắng mẹ Rei nhé…”
Tôi không biết phép thuật nào khiến hai đứa con mới năm tuổi của tôi lại lo lắng về mẹ của nó như thế này. Tôi bế Aleah lên, nhìn thẳng vào cặp mắt to tròn đen lay láy của con bé.
“Được rồi mà, mẹ hông có mắng cô ấy đâu.”
“Wheee!”
“Hông chịu! May cũng muốn nữa!”
“Đây, đây.”
Tôi bế May lên cao sau đó cùng hai đứa vào trong nhà.
Khi tôi đến gian bếp thì cô chủ đang lau sàn nhà một cách tuyệt vọng. Một chiếc nồi nho nhỏ trên bếp, trong đó có mấy thứ nhìn có vẻ như là một quả trứng-đã-qua-chế-biến-gì-đấy, cạnh đó thì có ít sữa và kem. Tôi cũng thấy có cả đường và rượu trên bếp.
“Ta đang định làm crème brûlée. Thì tự dưng cái nổi nó nổ…”
“Em vẫn không hiểu người đã làm gì ạ. Cho em xem tay người nào.”
Cô chủ xòa tay ra cho tôi xem. Cô ấy từng có đôi bàn tay ngọc ngà chưa hề động vào bất cứ việc gì nhưng giờ đây chúng đã xuất hiện vài vết chai trên đấy. Dù cơ bản là tôi vẫn lo hầu hết mọi việc nhưng cô ấy đã cố gắng hết sức để giúp tôi. Dù thế, cô chủ vẫn duy trì việc chăm sóc làn da của mình nên bàn tay cô ấy vẫn đem hơn của tôi rất nhiều.
“May quá, người chưa bị phỏng.”
“May chỗ nào chứ. Ta vẫn chưa làm được món nào đàng hoàng hết.”
Thường thì chỉ cần cố gắng là cô chủ sẽ làm được mọi chuyện, vì thế mà cô ấy khó chấp nhận sự thật rằng… cô chủ không biết nấu ăn. Cô ấy đã học nấu ăn rất chăm chỉ nhưng vẫn chưa thành công dù chỉ một lần.
“Nào nào, đó là việc duy nhất mà người chưa làm được cơ mà, cô chủ của em. Nếu đến cả nấu ăn người cũng thành thục nó thì người đâu cần em nữa.”
“Không chỉ nấu ăn. Ta may cũng tệ nữa. Chưa bao giờ ta nghĩ rằng may vá lại khó như vậy.”
Cô ấy nói thế chứ cứ liên quan đến may vá thêu thùa là cô ấy lại có một cái tiêu chuẩn nó cao lạ thường luôn ấy. Thật ra thì, cả gian phòng khách của chúng tôi đều do tự tay cô ấy thiết kế cả đấy. Thỉnh thoảng ông Dole hay Rod đến chơi thì họ luôn hỏi một câu: mấy cái này do thợ nào may mà đẹp vậy. Hơi ích kỷ một chút nhưng mà… tôi ước cô ấy đừng học nấu ăn.
“Mẹ Rei ơi mẹ Rei?”
“Sao thế, May?”
“Sao mẹ Rei cứ gọi Mẹ Claire là “cô chủ” vậy ạ?”
Hả, tôi chưa bao giờ nghĩ về vụ này. Lúc đầu thì nó kiểu thói quen thôi nhưng dần dần tôi cứ gọi mãi như thế.
“Đấy, đã bảo mà. Nó kì lắm. Hai đứa mình đã kết hôn rồi thì cứ gọi ta bằng tên thôi.” – dù là cô chủ nói thế nhưng tôi vẫn chưa quen với việc này. Chả hiểu sao mà tôi luôn thấy rất là ngượng khi gọi cô ấy là “Claire”.
“Nè nè Aleah, nhìn nè, mẹ Rei mặt đỏ hoe luôn rồi nè.”
“Ừa ha. Nhìn mẹ như trái táo vậy ha, May.”
“Nè hai đứa, đừng có chọc mẹ nữa.” – tôi mắng. Hai đứa bọn nó đều là những cô bé ngoan nhưng chả hiểu vì sao lại tính cách lại hơn quái một tí… chẳng biết giống ai vậy nữa.
Sau khi cách mạng thành công thì tôi và cô chủ dời khỏi thủ đô để bắt đầu một cuộc sống mới. Lúc tôi cầu hôn cô ấy và được đồng ý thì hôn nhân đồng tính vẫn chưa được thông qua ở quốc gia này. Chính phủ mới dưới quyền Arla vẫn đang trong công cuộc tái tổ chức và đổi mới nên tôi và cô chủ có được mời đến cho ý kiến, nhưng vì có nhiều chuyện cần lo hơn như nền dân chủ toàn dân hay chính sách đối ngoại hòa bình hữu nghị, chúng tôi không tiện đem chuyện hôn nhân đồng tính ra để nói.
Đã có một số khó khăn khi chuyển sang chế độ quân chủ lập hiến, tuy nhưng chúng tôi đã ngăn chặn được cuộc xâm lăng của đế quốc Nur. Lí do chủ yếu là vì Salas và đồng bọn đã bị tống giam còn có Manaria đã đem quân tiếp về từ Sousse qua viện trợ nữa.
Tất nhiên là chúng tôi vẫn còn rất nhiều khó khăn cần phải giải quyết. Trận phun trào của núi Sassal đã gây nên vô vàn thiệt hại, đặc biệt là về mùa màng. Cũng may là chúng tôi đã được Alpes và Sousse viện trợ, nhờ thế mà chúng tôi có thể vượt qua được mùa đông khắc nghiệt.
Cô chủ và tôi thì quyết định ở lại học viện – không phải dưới tư cách là học viên mà là giảng viên. Dù cho cô chủ không còn là quý tộc đi nữa thì ma thuật của cổ tuyệt hết chỗ chê. Thời thế giờ đã đổi thay, việc học ma pháp rất được đề cao. Học viên hiện đang ra sức tìm kiếm những người giống cô chủ để có thể đào tạo các ma pháp sư đại tài.
“Sao dạ, mẹ Rei?”
“Mặt tụi con dính gì sao ạ?”
“Hông, hông có gì.”
May và Aleah là hai đứa trẻ mồ côi trong trận thiên tai. Sau trận thiên tai đã có rất nhiều trẻ em rơi vào cảnh mồ côi không cha không mẹ, cù bất cù bơ. Cô chủ và tôi đã ra sức giúp đỡ nhà thờ trong việc chăm sóc và tìm gia đình nhận nuôi cho các bé. Nhưng như thể là vận mệnh sắp đặt từ trước, cuối cùng chúng tôi đã nhận nuôi May và Aleah. Hai đứa chúng nó đều là những cô bé dễ thương và luôn luôn yêu quý chúng tôi, và chính chúng tôi cũng thương yêu hai đứa chúng nó như ruột thịt.
Có lẽ hôm nào đó tôi sẽ kể cho bạn nghe câu chuyện chúng tôi nhận nuôi hai cô bé.
Giờ thì, để tôi giới thiệu thêm về mấy người bạn đã.
Rod đã từ bỏ quyền kế vị và trở thành chỉ huy quân đội cho chính quyền mới. Anh ta là một thiên tài quân sự và tôi nghe bảo Rod luôn ra sức luyện tập cho đội quân của mình và đang tìm cách kết hợp ma pháp vào chiến trận. Nghe anh ta bảo giờ thì anh ta có thể đánh ngang với Manaria rồi.
Còn về Sein, dưới cương vị là một vị hoàng đế, anh ấy là biểu tượng của đất nước Bauer. Anh ấy vẫn giữ cái vẻ mặt lạnh như tiền đó nhưng người dân ai ai cũng yêu mến Sein. Anh ta luôn cố gắng đi tìm cho mình một người vợ thích hợp nhưng mỗi khi nhắc đến chuyện này là Sein lại cáu gắt lên. Hình như anh ta đã yêu, nhưng tình yêu ấy lại không được hồi đáp. Mà Sein rất yêu thích nghệ thuật nên anh ấy vẫn tiếp tục luyện đàn hạc và vé để đến xem buổi biểu diễn của anh ta rất khó để mua.
Yuu cuối cùng cũng thoát khỏi giam lỏng và hiện đang giúp đỡ vương quốc vực dậy sau thiên tai. Và dĩ nhiên là Misha cũng dốc hết sức giúp đỡ rồi. Hai người bọn họ đúng là cặp đôi lý tưởng và chính hai người họ đã tiếp thêm nghị lực cho các cặp đôi khác trong nhà thờ. Chính vì điều này mà có rất nhiều người xin vào nhà thờ nhưng lại không phải vì tín ngưỡng, chuyện này khiến các trưởng lão rất đau đầu suy nghĩ.
Chị Lene đã bộc lộ tài năng hiếm có của mình dưới tư cách bà chủ công ty Frater. Chị ấy hiện vẫn đang ở cùng với Lambert – người phụ trách mặt kinh doanh, và mục tiêu phấn đấu của họ là đánh bài Broumet. Hiện tại chị ấy đã thành thục các công thức nấu ăn mà tôi cho khi trước, giờ thì chị Lene đang cố gắng tự tạo ra món ăn của riêng mình. Có đợt chị ấy khoe với tôi việc vừa tìm ra trái dưa hấu và tin chắc là tôi không hề biết về trái này, thế là tôi nói với chỉ cho muối vào làm nó ngọt hơn. Chị ấy đã hơi thất vọng một chút...
Manaria thì giờ đã là nữ hoàng của Sousse. Có nhiều người dị nghị về việc này khi cô ấy tiết lộ mình sẽ không kết hôn với một người đàn ông. Mà tôi chắc mẻm rồi cô ấy sẽ tìm được ai đó chịu đi theo giúp đỡ cô ấy mà thôi. À mà nhân tiện thì bên Sousse có đề nghị Sein kết hôn với Manaria đó…
Lilly thì rất may cô ấy đã không bị truy tốt vì những việc mình đã làm do hoàn cảnh đặc thù. Khi được ân xá thì cô ấy đã rời khỏi Bauer. Có lẽ Lilly không thể tha thứ cho bản thân mình, tôi chắc chắn cô ấy tự trách mình hơn bất cứ ai. Tôi không biết được bao giờ Lilly có thể tha thứ cho bản thân mình nhưng tôi tin rằng sẽ có một lúc nào đó chúng tôi lại được gặp nhau. Lúc đó chắc cô ấy sẽ hỏi tôi có đang tìm ứng cử viên cho chức vợ không, chắc vậy.
Dole thì đã mất đi tước hiệu và thân phận của mình, bị giáng xuống làm thường dân nhưng ông ấy lại là cố vấn chính trị không chính thức cho chính quyền mới. Phe cách mạng nhấn mạnh rằng vị trí của ông ấy không thể được công khai ra nhưng Dole vẫn cống hiến hết mình cho đất nước. Ông ấy đã lột bỏ hoàn toàn lớp mặt nạ phản diện của mình để trở thành một người cha tốt, một người cha vợ tốt. Ông ấy đặc biệt cưng chiều May và Aleah, và bọn chúng cũng xem ông ông ngoại của mình.
Salas đã phải lãnh án tử hình song, ông ta lại đưa ra những lời khai rất có giá trị cho chính quyền nên họ quyết định tạm giam gã ta. Bị giam giữ trong tòa ngục thấp kém nhất, ông ta phục vụ chính quyền như cố vấn chính trị - giống y như cốt truyện của mấy bộ phim tâm lý tội phạm đồ ý. Tính cách Salas có chút gì đấy không ổn – giống hệt mấy tay tâm thần trong phim, mà đặc biệt ông ta rất có thiện cảm với mấy đặc viên nữ do chính phủ phái tới để lấy lời khai. Tôi không biết nên nói sao về cái sự thay đổi này của ổng.
“Mẹ Rei, mẹ Rei.”
“Sao thế, May?”
“Ted lại nói mấy cái gì nữa rồi.”
“Hửm? Nói gì cơ?”
Ted là cậu bé sống gần nhà chúng tôi. Thằng bé như lãnh đạo của đám trẻ con ở đây vậy.
“Nó nói có hai người mẹ như tụi con là kì cục. Nó nói phải có cha cơ.”
“Ơ… hả… ưmmm…” – tôi cứ ngập ngừng không nói nên lời. Tôi hông chắc có nên nói cho hai đứa trẻ mới ngần này tuổi về chuyện này hông nữa.
Trong lúc tôi đang bối rối không biết nói gì thì cô chủ đã nhìn thẳng vào mắt May và đáp thay tôi.
“Không có gì kì cục cả. Đừng lo, May.”
“Thiệt ạ?”
“Nhưng Ted nói đúng mà. Không đứa trẻ nào có hai người mẹ cả. Bọn nó đều có cha mà.”
Aleah, con bé tinh ranh hơn trong hai đứa thì không dễ dàng buông bỏ chuyện này được. Cả hai đứa đều đang ở độ tuổi tò mò chuyện đời, gặp gì cũng muốn hỏi cho bằng được.
“Chuyện con có cha hay có mẹ không quan trọng đâu. Quan trọng là con được ở cùng với người mà con yêu thương, đó mới là điều quan trọng nhất. Hay là con muốn có một người đàn ông ở đây thế chỗ cho mẹ hoặc là Rei hử?”
“Hông chịu! Con muốn mẹ Claire với mẹ Rei cơ!”
“May cũng thế!”
Và hai đứa lao vào ôm lấy cô chủ.
“Heh heh. Hai đứa nhõng nhẽo quá đó.” – thấy cô chủ cười tươi như vậy làm tôi cũng bất giác nở nụ cười vì niềm vui chồng chất của mình. “Nào nào, mẹ Rei sẽ làm bữa tối ngay thôi. Sao hai đứa không đi đâu đó chơi đi?”
“Dạ!”
“Tụi con đi nha mẹ!”
Thế là May với Aleah chạy bắn ra ngoài sân.
“Hai đứa tụi nó không biết mệt là gì nhỉ?” – tôi cảm thán.
“Sao tự dung em nói năng như bà cụ non thế hả? Chúng mình đúng ra chưa đủ tuổi để có con đâu đấy.”
“Thế người có hối hận vì đã nhận nuôi chúng hông?”
“Nè, đừng có nói thế nữa. Giờ thì ta không thể sống thiếu hai đứa tụi nó.”
“Nhưng mà cô chủ… người có hối hận việc phải trở về làm thường dân không?” – tôi cười hỏi. Tôi đột dưng nhớ lại khoảng thời gian cô chủ nói cô ấy không thể sống như một thường dân được.
“Không. Giờ thì không còn nữa. Mà dù muốn ta cũng không thể sống như một quý tộc mãi được. Thời thế đổi thay rồi, người cũng phải đổi theo chứ.”
Cô chủ nhìn vào một khoảng xa xăm rồi nói. Cô ấy đã từng muốn hi sinh và nghĩa vụ và gia tộc mình như giờ thì cô ấy đã ở bên cạnh tôi. Tôi chuyện này khác vô nghĩa nhưng tôi muốn biết cô ấy sẽ chọn sống với tôi hay là sống như một quý tộc.
“Dù gì thì con người cũng là động vật dễ thích nghi mà. Ai rồi cũng sẽ dần quen với cái lạ, cái mới mà thôi.” – cô chủ nói tiếp.
“Đúng là thế thật. Em cũng mong em quen với chuyện này. Nhỉ… Claire?”
“Hử? Ơ kìa?” – cô chủ ghé sát mặt vào tôi. “Em vừa nói gì hả?”
“Hông có gì ạ.”
“Nói lại đi nào! Nói lại nào! Ta muốn nghe!”
“Hông có gì cả ạ! Em sẽ nói khi em làm quen với nó!”
“Ta không có đợi được nữa!”
“Waah, cô chủ à người thật là bạo dạn quá đó nha! Nhưng mà em yêu nó, xin người cứ tiếp tục chiếm đoạt em đi ạ.”
“Nè đừng có nói kiểu đó chứ, lỡ May với Aleah nghe được thì sao!”
Và cứ thế, chúng tôi lại vờn nhau như trước.
“Nè, cô chủ?”
“Sao thế?”
“Tụi mình đang sống rất hạnh phúc luôn nhỉ.”
“Đúng thế.”
Và tôi ôm choàng lấy cô chủ, cô ấy cũng nhẹ nhàng ôm lại tôi.
“Em yêu người, cô chủ của em.” – tôi thì thầm.
Cô ấy kinh ngạc trong một khắc. Tôi đang mong chờ cổ sẽ trả lời kiểu ‘tất nhiên phải thế rồi’ nhưng cô chủ lại đáp:
“Ừm. Ta cũng yêu em nhiều lắm, Rei yêu dấu.”
Sau đấy cô ấy nở một nụ cười, trời ạ, ngọt ngào quá đi mất, crème brûlée không thể nào sánh bằng được. Và chính khoảnh khắc này tôi tin rằng, từ tận đáy lòng mình, tôi không thể nào sánh bằng cô ấy được.
Chưa bao giờ và sẽ không bao giờ.
Dù thời gian có trôi, trái tim dần đổi. Không ai biết trước đường tai lai sẽ ra sao, tuy nhưng, tôi chắc chắn tình yêu của tôi cho Claire sẽ mãi không bao giờ thay đổi.
Cả bây giờ và mãi mãi, tôi đều chọn cô nàng phản diện.
------------------------------------
Tèn ten ten, vậy là đến đây đã hết quyển thứ hai rồi nha bà con (ừm thật ra còn mấy chương ngoại truyện nữa nhưng mấy cái đó để sau he.)
Hiện tại như đã thông báo trước thì mình sẽ ưu tiên đi kiếm mấy cái ngoại truyện cute phô mai que dịch chơi chơi rồi mới nhảy qua quyển ba (còn lỡ chiều tối bà con thấy chương một quyển ba thì cũng đừng bất ngờ ha tại tính mình sáng nắng chiều mưa dzậy đó.)
À mà mình cũng muốn hỏi các chị em về xưng hô một chút. Thú thật mình không biết nên xưng hô sau giữa Claire đối với Rei. Rei thì "Em- người" mình nghĩ rất ngọt ngào rồi, Claire "Ta-em" cũng rất là sweeeeeeeeeeeeeet luôn nhưng mà ở chương hồi kết này nó có cảm giác hơi kì kì.... hay là chỉ mỗi mình thấy thế nhỉ? Kiểu lúc nói chuyện với Rei mà có mặt 2 con á, xưng "ta" có hơi...? Nhưng vì tính cách cô nàng này nên chắc cũng chấp nhận đi ha.
Cơ mà nếu chị em bạn dì có xưng hô nào hay hay thì cho mình tham khảo với nhé.