Truyện Tôi đã yêu cô nàng phản diện - Truyện chữ : chương 112: cổ tích

Trang chủ
Spoil
Tôi đã yêu cô nàng phản diện - Truyện chữ
Chương 112: Cổ tích
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau lời nói của Arla, đám đông xì xào tán thành ý kiến cô ta.

“Giới quý tộc đã bỏ rơi chúng ta.” – Arla tiếp tục, tay chỉ về phía Dole và cô chủ. “Họ bỏ mặc chúng ta chết đối! Một người nào đó phải đứng ra trả giá thay cho tội lỗi của chúng, thử hỏi còn ai xứng đáng làm đại diện cho giới quý tộc ngoài hai kẻ này đây?”

“Giết lũ quý tộc!”

“Cách mạng muôn năm!”

Đám đông ồ lên hưởng ứng lời Arla, họ đã vững niềm tin nơi chính quyền cách mạng và ra sức hò hét đòi thi hành án. Tôi lo lắng hét lên song Arla không hề nghe tôi nói.

“Mấy người… mấy người chờ đã, nghe tôi nó-“

Tôi cố gắng hét lên nhưng không một ai nghe cả. Có rất nhiều điều tôi muốn nói ra nhưng không một ai nghe thấy tôi nói gì, lời nói của tôi đã bị tiếng hú hét đòi chặt đầu cô chủ và Dole lấn át. Và trong lúc tôi đang chật vật tìm cách thì…

Tôi nghe thấy một thanh âm trầm lặng vang lên trong biển người ồn ào tấp nập. Một tiếng gảy đàn đẹp tựa thiên thần hạ chốn trần ai.

Sein đang gảy đàn.

Thoạt đầu, thanh âm ấy bị tiếng hú hét của đám đông lấn át đi, nhưng dần dần nó len lỏi vào trái tim từng người dân và một sự im lặng bao trùm cả biển người. Như thể một làn sóng trào dâng, giai điệu từ chiếc đàn hạc dần lấn át những lời gièm pha chế giễu. Dù vẫn có một vài người ném đá vào Sein, một số người chửi bới anh, nhưng Sein vẫn cứ mặc kệ họ mà say sưa với chiếc đàn hạc. Anh vẫn ngồi đó, đầu máu đầm đìa song, tiếng đàn hạc vẫn lặng lẽ vang lên và cả quảng trường đắm mình trong thanh âm trong trẻo ấy.

Sau khi Sein hoàn thành bản nhạc, anh lặng lẽ cất lời:

“Hỡi thần dân của ta. Hãy lắng nghe cô gái này, chỉ một lần thôi, hãy lắng nghe cô ấy. Cô ấy có điều muốn nói.”

Cái chất giọng trầm lặng của Sein thật phù hợp với một vị hoàng đế làm sao. Giờ đây, không chỉ đám đông mà cả Arla cũng đang lặng im và lắng nghe những gì anh ấy nói.

“Thế, Rei Taylor, điều cô muốn nói là gì?” – Sein thúc tôi.

“Cảm ơn ngài, Sein điện hạ.” – tôi quay sang đối mặt với đám đông một lần nữa. “Hỡi đồng bào yêu dấu. Khao khát thật sự của mọi người là gì?”

Tôi chọn lựa kĩ lưỡng từng câu, từng chữ, điều chỉnh nét mặt mình lúc tôi nhìn những người xung quanh.

“Có thật là mọi người muốn giết sạch quý tộc không? Tôi không nghĩ thế. Mọi người chỉ muốn cuộc sống ổn định, ấm no hạnh phúc thôi. Tôi nói có đúng không?”

Người dân trông có vẻ đã mất bình tĩnh. Đâu đó vang ra vài tiếng phản đối cất lên nho nhỏ. Tôi vẫn nói tiếp.

“Mọi người có thật sự muốn giết ngài Dole và cô Claire, những người đã cống hiến hết mình để mang lại hòa bình cho chúng ta không?”

Y như tôi đoán, các lời phản đối cứ thi nhau nổ ra.

“Hỡi đồng bào-!”

“Cô không thể dắt mũi bọn ta chỉ với những lời sáo rỗng ấy đâu!”

“Tên anh là gì?” – tôi hỏi.

Người đàn ông tôi hỏi liền xưng danh. Sau đó tôi lại chuyển qua người khác.

“Thế còn anh, cái anh ném đá ấy? Và anh kia nữa, người đứng kế bên?”

“Ư…”

“Mọi người đều có riêng cho mình một cái tên. Mọi người đều là người dân của vương quốc. Tôi muốn nghe những điều từ tận đáy lòng của mọi người. Có thật mọi người muốn giết ngài Dole và quý cô Claire không, hãy nói sự thật, ngay bây giờ?”

Đã có nhiều tiếng xì xào phản đối hơn nhưng không có bất cứ ai hét lên phản đối. Việc hỏi tên họ đã tạm thời làm đám đông bối rối.

“Quả thật là đã có rất nhiều quý tộc đã bỏ mặc người dân đói khổ. Nhưng hai người này khác với bọn chúng.” – tôi chắc rằng mọi người cuối cùng cũng mở lòng lắng nghe những lời tôi nói. “Nếu mọi người xử tử họ, liệu các người có dám tự hào kể với con mình những việc làm của các vị không? Liệu các vị có dám tự hào nói cách mạng là lẽ phải không?”

Và tất nhiên, người dạy tôi cách nói chuyện như thế này, cách để thu hút sự chú ý của đám đông, không ai khác ngoài…

“Cô chủ, cả ngài nữa đó.”

“Hả?”

Cô chủ tròn mắt ngạc nhiên.

“Một khi hòa bình được khôi phục và mọi người đều sống vui vẻ hạnh phúc, nhưng nếu cô chủ chết đi, ai sẽ là người nhớ đến sự hi sinh của ngài Dole chứ hả?”

“Ch-chuyện đó…”

Tôi tiếp tục nói trước khi cô chủ kịp chuẩn bị tâm lý.

“Có thật quý tộc có trách nhiệm với cả những việc mà mình không làm không? Có phải quý tộc thì phải chết như một con chó không?”

“Rei, chờ đã. Để ta nói-“

“Thay vì chết vì thứ hi vinh nhất thời đó, tại sao người lại không vì em mà sống cơ chứ?”

“Này, Rei-“

“Im lặng!” – tôi nhìn thẳng vào mắt cô chủ. “Làm ơn hãy nghe những điều em muốn, chỉ lần này thôi!”

“R-Rei à…”

Im lặng! Cô chủ! Im! Lặng!”

Như có gì đó cuốn lấy trái tim tôi, tôi cảm thấy mình không thể nói gì nữa. Thay vào đó, tôi bật khóc, khóc như một đứa trẻ đang nhõng nhẽo nụng nịu. Cô chủ tròn mắt hoang mang tột độ nhưng tôi không hề quan tâm chuyện đấy nữa.

“Nếu mấy người định cãi yêu ở đây thì kiếm chỗ khác mà làm.” – Arla cất tiếng, vẻ mặt cô ta trông như thể vừa nuốt phải một con ruồi vậy. “Này người đâu, đem cô ta ra khỏi đây.”

“Không! Không chịu! Tôi sẽ không rời xa cô chủ nữa đâu, không bao giờ có chuyện đó. Nếu cô chủ phải chết thì tôi sẽ chết theo!”

“Đ-đợi đã, Rei!”

“Trời ạ!” – Arla gầm lên. “Được rồi, được rồi. Thôi được rồi, dừng ngay cái trò khóc lóc kêu la um sùm này đi. Không có ai sẽ bị kết tội cả được chưa.”

“Hử?”

“Tự xem đi.”

Arla chỉ vào đám đông.

“Cô ấy nói đúng… tôi nghĩ nếu tầng lớp quý tộc đã bị bãi bỏ rồi thì họ sẽ không còn là vấn đề igf nữa.”

“Quý cô Claire đã từng cứu tôi khỏi chết đói đấy.”

“Tôi cũng thế. Quý tộc mà từng phục vụ là một tên tham ô nhưng quý cô Claire đã tìm cho tôi một công việc khác sau khi cô ấy bắt giữ ông ta. Cô ấy đã cứu cả gia đình tôi.”

Vậy là lại một nữa, gió lại đổi chiều.

Arla cắt đứt dây trói cho cô chủ và tiếp tục nhìn vào đám đông.

“Người dân họ tự có suy nghĩ cho riêng mình. Ta không nghĩ ta cần phải thúc ép họ gì nữa cả.”

“Arla…”

“Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành. Chỉ cần giai cấp quý tộc bị bãi bỏ thôi, những chuyện khác ta không quan tâm. Ta sẽ không lấy mạng cô. Dù sao thì ta không nghĩ sẽ làm được gì ra hồn ở thế giới mới này đâu.” – Arla bật cười. “Ta rất mong chờ cái ngày một cựu quý tộc phải quỳ xuống xin vay tiền một người dân thường đây. Giờ thì, đi khỏi đây đi. Cô không thể đón bình minh một thời đại mới với bộ đồ tang được.”

“Cảm ơn…” – Cô chủ nói và dẫn tôi rời khỏi tòa án.

“Hết nói nổi cô luôn rồi đó.” – Cô chủ đang mắng tôi. Hiện tại bọn tôi đang ở một công viên gần hội trường à nhân tiện thì tôi đang ngồi trên đầu gối của mình. “Cô phải xin lỗi mọi người vì đã gây nhiều rắc rối cho họ đấy, biết chưa?”

“Ưmmm… cô chủ ơi? Mỗi lần cô chủ mắng em như này trông y như cô chủ đang muốn khen em vậy á, nhưng mà tính ra cô chủ chưa bao giờ nói cảm ơn hay xin lỗi em gì hết…”

“Cô đang than thở cái gì đấy hả?”

“Hông có gì hết!”

“Cô lúc nào cũng liều lĩnh như vậy hết đó, Rei!”- cô chủ giận dữ lên lớp tôi. Tại sao mọi chuyện lại kết thúc như thế này cơ chứ.

“Nào nào, đừng có nghiêm khắc với cô ấy thế chứ, Claire.”

“Hoàng tử Sein, à không, bệ hạ!”

“Buổi xét xử xong chưa ạ?” – tôi hỏi

“Nó bị hủy bỏ rồi. Đây là ý của Salas để lấy Claire ra làm gương.”

“À nhắc mới nhớ. Bệ hạ, tôi vẫn chưa cảm ơn người đàng hoàng nữa.” – tôi đáp.

“Vì điều gì?”

“Chuyện đàn hạc ấy ạ. Người giỏi thật đó!”

“Ngài thật sự rất tuyệt đấy ạ.” – cô chủ thêm vào. “Tất cả mọi người đều đã bị tiếng đàn ấy mê hoặc.”

“À, chuyện đó… Không có gì đâu. Đó chỉ là một canh bạc mà thôi.” – Sein trông có chút miễn cưỡng khi nói về chuyện này.

“Ai đã dạy người chơi đàn vậy ạ?” – tôi cất tiếng hỏi.

“Là mẫu thân ta… Khi cô ấy còn sống, lúc nằm trên giường bệnh.”

“Ra vậy… Bệ hạ… mẹ người vẫn vô cùng yêu thương người đấy ạ…”

Sein mở to mắt kinh ngạc trước câu nói vô thưởng vô phjat của tôi. Anh ấy nhanh chóng lau nước mắt đi.

“B-Bệ hạ-“ – tôi lắp bắp

“Bệ hạ, có chuyện gì thế ạ?!”

“Không có gì. Không có gì cả… chỉ là… bà ấy đã luôn ở bên ta.”

Anh ấy trông như thể đang tự nói với chính mình vậy. Tôi biết ý anh ấy là gì. Nữ hoàng Lulu đã luôn ở ám ảnh anh rất nhiều năm và giờ thì anh ấy cũng có thể chấp nhận để buông bỏ nỗi đau quá khứ.

“Rei, Claire, làm tốt lắm. Ta biết là ta có mắt nhìn người mà.” – Manaria cất lời trong khi sáp lại gần chúng tôi. Đi cùng cô ấy có cả chị Lene.

“Cô Claire… cô vẫn khỏe chứ?!”

“Chị! Và cả Lene nữa!” – cô chủ nhoẻn miệng cười, trông vô cùng vui vẻ khi được gặp hai người họ. Lene ôm choàng lấy cô chủ và bật khóc.

Tôi hiểu bọn họ chỉ đang chào hỏi nhau thôi mà. Tôi hiểu mà, nhưng mà…

“Cô đang ghen đó hả Rei? Ta vẫn luôn chào đón cô làm vợ của ta đấy nhé.” – Rod nói và cũng vào nhập bọn với tụi tôi.

“Tôi xin được từ chối ạ.”

“Ta biết mà.” – Anh ta bật cười. Cái vẻ hớn hở, lạc quan này có vẻ vẫn giữ nguyên dù cho anh ta đã trải qua những chuyện khó khăn vô cùng.

“Rei… cô Claire…”

“Lilly.”

Lilly đứng ở một khoảng xa, xung quanh là những binh lính kè kè theo sau.

“Lilly muốn gửi lời xin lỗi.” – Cô ấy nói. Vậy là con người thật của cô ấy cuối cùng cũng có lại những ký ức về những chuyện mình đã làm khi ở nhân cách thứ hai kia.

“Không. Đó không phải là lỗi của cô đâu Lilly.” – tôi đáp.

“Rei nói đúng đấy. Là do Salas đã lợi dụng cô kia mà.” – Cô chủ cũng tiếp lời.

Nhưng Lilly lại lắc đầu phủ nhận. “K-kể cả thế thì những gì Lilly đã làm không thể nào tha thứ được. Lilly sẽ chấp nhận mọi hình phạt mà người dân đưa ra.”

“Tốt lắm. Vậy hãy chắc chắn cô sẽ trả giá cho toàn bộ tội lỗi mình gây nên.” – cô chủ đáp.

“Cô chủ à, thế thì nặng lời quá-“ – tôi chen ngang.

“Và sau khi làm xong, hãy chắc rằng cô sẽ quay trở lại với chúng tôi. Chúng tôi luôn đợi cô.”

Và chuyện này đã giúp Lilly nở nụ cười. Những giọt nước mắt bắt đầu trào dâng nơi khóe mắt.

“Cảm ơn cô, cô Claire.” – Lilly đáp sau đó binh lính áp giải cô ấy đi. “Xin hãy để Lilly lại được làm bạn với mọi người một ngày nào đó…”

“Như một buổi tiệc ấy nhỉ?” – Rod cất lời sau đó đánh mắt nhìn mọi người xung quanh. Anh ấy nói phải. Lene và Lambert ở đây cùng với ba hoàng tử(ừ thì thật ra là hai hoàng tử và một cô nữ tu), có cả Manaria.

“Có nghĩa là mối quan hệ giữa cô Claire và Rei đã được chúc phúc.” – Misha cảm động nói.

“Không hẳn.” – Yuu chen ngang. “Đúng hơn là mọi người ở đây đều đã được hai người họ cứu lấy. Chúng ta chính là mầm ươm cho mối quan hệ của bọn họ.”

Lambert và chị Lene gật đầu đồng ý.

Hừm… Tôi và cô chủ đã ở chung với nhau khá lâu và cũng đã làm rất nhiều chuyện. Có lẽ ý họ bảo rằng chúng tôi chưa bao giờ làm chuyện vô ích.

“Nè, Rei. Không phải có điều cô muốn nói với Claire khi gặp lại em ấy sao?” – Manaria trêu chọc sau đó đẩy cô chủ lại phía tôi.”

Cô chủ rảo bước đến chỗ tôi.

“Ờ, ừm… ờ…. Cô chủ?”

“C-cô muốn điều gì?”

“Ơ… hông có gì ạ.”

“Nếu cô muốn gì thì cứ nói.”

 Tôi quyết tâm nói ra.

“Cô chủ!”

“Cô muốn điều gì?”

Tôi nắm lấy đôi vai của cô ấy và nói rõ. “Làm ơn hãy kết hôn với em!”

Cô chủ giật mình trong một khắc. Sau đó gương mặt nõn nà của cô ấy ửng đỏ cả lên. “C-cô nói chuyện đó ngay lúc này ư? Ở ngay chốn công cộng như này? Không phải đó là chuyện chỉ nên làm khi đôi ta ở riêng thôi sao?!”

“Ơ vậy ạ? Thế người đợi em thử lại nhé.”

“Thôi được rồi. Ta chấp thuận.”

“Hử, hông, hông phải thế.”

“Hả?”

Tôi ngó lơ gương mặt bối rối của cô chủ và đặt đôi môi mình lên môi cô ấy.

Cô ấy như hóa đá tại chỗ.

Mọi người xung quanh cũng như chết lặng.

“Em muốn nụ hôn đầu phải có dư vị suốt đời em không thể quên được.” – Tôi nói sau đó bật cười.

Mặt cô chủ ửng đỏ lên tới tận mang tai. “Trời ạ. Cô thật là… thật là… thật là! Rei à, cô thật là Rei quá, cô lúc nào cũng, lúc nào cũng… thật là Rei!”

“Em nghĩ người vừa biến tên em thành một cái tính từ kỳ lạ nào đó rồi đấy ạ.”

Sau khi định thần trở lại, cô chủ nhắm vào người tôi đánh nhẹ. A, đây, chính là đây, chuyện này mới gợi cho tôi biết rằng… tôi đang sống.

"Ta sẽ không tha thứ cho cô... nếu cô không làm ta hạnh phúc đấy..." - cô chủ lầm bầm.

Tôi nhìn đăm đăm cô ấy. Mọi người xung quanh cũng thở dồn dập nhìn chúng tôi.

“Gì chứ? Nói gì đó đi!” – cô chủ hét.

Tôi thở một hơi sau đó mọi người xung quanh vỡ òa trong tiếng hò reo chúc phúc. Cảm thấy quá xấu hổ nên tôi đã nắm tay cô chủ và kéo cô ấy chạy đi.

“Chúng ta đang đi đâu thế?!”

“Đâu cũng được a! Chỉ cần đôi ta được ở bên nhau!”

Tôi đã đập tan được cái kết thúc thảm thương kia. Và bây giờ thì chúng tôi đã có thể tự mình vẽ nên một câu chuyện của riêng chúng tôi.

Cô chủ và tôi. Chỉ hai chúng tôi mà thôi.

----------------------

TL: Tèn ten ten, vậy là coi như đã hoàn thành chương cuối cùng của quyển hai. Ờ thì thật ra vẫn còn một chương là "hồi kết" và vài chương ngoại truyện nữa. Nhưng trước đó thì mình muốn thông báo vài chuyện trước đã. 

- Đầu tiên là về chương hồi kết. Mình có nói sẽ up nó hôm nay thì đó là ba xạo á bà con, thông củm nghe. Sau khi nghiền ngẫm chương R-18 (suốt một đêm) thì mình mới nhớ là chuyện xập xình nó diễn ra trước chương hồi kết nên mình sẽ dịch R-18 sau đó mới tới hồi kết nha.

- Thứ hai: Hiện tại mình sẽ ưu tiên dịch những "bonus stories" hơn là quyển ba. 

- Thứ ba: Thật ra hiện tại bản LN mới nhất - tức quyển ba, chính thức được biên dịch qua tiếng anh chỉ mới dừng ở chương 155 so với web novel mà thôi. Web Novel đã kết thúc ở chương ờ hai trăm mấy đó mình hông nhớ. Theo như mình lướt cái diễn đàn yuri thì họ có nói sau quyển hai, câu chuyện khá xuống cấp. Song vẫn có vài arc rất cute giữa hai cô gái hay câu chuyện gia đình vui vẻ giữa họ và hai cô con gái nuôi của mình. Mình sẽ cố gắng theo truyện đến khi nào mình cảm thấy không theo được nữa nhé bà con, nhưng vì năm sau mình sẽ thi đại học nên tiến độ cũng hên xui nữa. 

Có vài lời thế thôi, à mà có ai thấy truyện nó đi hơi nhanh hông. Mà thôi kệ, dù sao thì đọc truyện này mình giữ tâm lý "hài nhảm lãng mạn" nên cũng không quan trọng nội dung lắm. 

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

Tôi đã yêu cô nàng phản diện - Truyện chữ

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Spoil    hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả Inori.
Bạn có thể đọc truyện Tôi đã yêu cô nàng phản diện - Truyện chữ Chương 112: Cổ tích được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện Tôi đã yêu cô nàng phản diện - Truyện chữ sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH để theo dõi những bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close