Vốn dĩ Diệp Hi Hòa nghe nửa câu đầu còn không biết đối phương bắt ai, nhưng lúc nghe được ba chữ Tiêu Hồn Quật thì biết đối phương động vào Trương Cầm Dao.
Nhưng vì sao người Nhật lại bắt Trương Cầm Dao tới uy hiếp mình, lại làm sao biết quan hệ của mình và Trương Cầm Dao?
"Người Nhật, tôi chẳng cần biết anh là ai, lập tức thả Trương Cầm Dao ra, nếu không tôi khiến anh đến quỷ cũng không làm được." Diệp Hi Hòa lạnh lùng nói.
"Ha ha ha, Diệp Hi Hòa, tốt nhất mày nên đến đây trước khi nói những điều vô nghĩa đi! Nghe nói hôm qua lúc mày giết người Nhật bọn tao trông rất ngông cuồng, hôm nay tao ngược lại muốn xem thử thẳng chó mày còn có thể phách lối đến mức nào?"
Diệp Hi Hòa nheo mắt lại, cúp điện thoại.
Liễu Thành Chí và Lâm Chỉ Huyên vội tiến lên, Liễu Thành Chí hỏi: "Cậu Diệp, xảy ra chuyện gì vậy?"
Lâm Chỉ Huyên cũng lo lắng.
Diệp Hi Hòa thản nhiên nói: "Tiểu Vũ nhờ hai người." Nói xong, hắn quay người nhanh chóng đi ra ngoài. Cùng lúc đó, hộp đêm Tiêu Hồn Quật.
Lầu hai, trong một căn phòng rộng lớn.
Hai trăm thành viên đoàn La Sát dưới trướng Trương Cầm Dao, người chết thì chết, người bị thương thì bị thương, máu chảy khắp nơi.
Mà Trương Cầm Dao và ba thống lĩnh cao cấp còn lại cũng đều mình đầy thương tích, toàn thân đẫm máu.
"Hạ Hương, tôi không ngờ cô lại là phản đồ, rốt cuộc †ại sao cô phải giúp người Nhật giết người của chúng ta, hơn nữa cô vậy mà luôn che giấu thực lực, che mắt tôi."
'Trương Cầm Dao lạnh lùng nhìn người đẹp trẻ tuổi khí chất nhu mì và xinh đẹp trước mặt mình nói.