Lời Miyo Tachibana nói cũng là đắn đo trong lòng Trương Cầm Dao ở thời điểm hiện tại.
Cho dù lần trước Diệp Hi Hòa mạnh mẽ đi vào Tiêu Hồn Quật, nói muốn làm lành, bảo vệ cô ấy, còn dẫn cô tới Khô Lâu Đường báo thù.
Thật có vài câu không được nói rõ ràng, cô ấy không biết rốt cuộc Diệp Hi Hòa có ý gì.
Một bên đương nhiên là cô ấy hi vọng Diệp Hi Hòa có thể tới cứu cô, cứu Dạ Xoa Môn.
Nhưng một bên khác, cô ấy lại không hi vọng Diệp Hi Hòa đặt mình vào tình thế nguy hiểm, dù sao nơi này có cao thủ cấp võ tướng!
“Miyo Tachibana, cô suy nghĩ nhiều rồi, tôi và anh ấy chỉ là mối quan hệ bạn cùng lớp, cô trông chờ vào việc dùng tôi uy hiếp anh ấy thì là chuyện viển vông.”
Trương Cầm Dao lạnh lùng nói. “Ha ha, nếu như vậy thì quá đáng tiếc.”
Trong tay Miyo Tachibana xuất hiện một thanh đao nhọn: “Phụ nữ Nhật Bản chúng tôi khi có nhiệm vụ thất bại cũng sẽ không có kết cục tốt, nhưng cô yên tâm, trước khi tôi tiếp nhận nỗi đau vô tận thì sẽ kéo cô vào để cô trải nghiệm một vài đam mê xấu xa của những người Nhật Bản.”
Dưới lầu.
Lúc này, bên trong Tiêu Hồn Quật trống rỗng.
'Trong cái sân to như vậy thì những người đang ngồi đều là võ giả Nhật Bản, hơn nữa sức mạnh của mỗi người đều không tầm thường.
“Đại sư huynh Đoạn Thủy Lưu, ngài nói xem tên chó nuôi họ Diệp của Đại Hạ có can đảm để đến đây không?”
Một lão giả mặc quần áo luyện công đặt điện thoại xuống, hỏi thanh niên chải tóc chẻ ngôi ặc đồ tây đen, đeo kính đen ngồi ở bên cạnh.
Rõ ràng tuổi tác của ông ta lớn hơn người thanh niên này nhiều, nhưng lại có vẻ cung kính ở trước mặt thanh niên này, dương như người thanh niên này có địa vị cao hơn ông ta nhiều.
Sự thật cũng đúng là như thế, thanh niên này chính là võ tướng cấp cường giả có tiếng tăm lừng lẫy ở nơi đây, đại sư huynh Đoạn Thủy Lưu của Karate Nhật Bản!
Đoạn Thủy Lưu từng là cô nhi ở Hồng Kông Đại Hạ, trôi dạt tới Nhật Bản, bởi vì có tố chất xuất chúng nên được đại sư Karate Mokomichi Hayami nhận làm đệ tử, tuổi còn trẻ đã có sức mạnh cấp võ tướng.