“Ngươi thật hiểu biết những chuyện đó nhỉ, chắc quan hệ của ngươi với thành chủ thành Bất Quy không tầm thường đâu nhỉ?”, Trần Trường An cười hỏi.
“Muốn tìm hiểu chuyện của ta à?”
“Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn theo ta thì ta cam đoan cái gì cũng nói hết cho ngươi, được không?”
Bà chủ nhìn Trần Trường An bằng ánh mắt đầy khiêu khích, bày ra tư thế quyến rũ bốc lửa thật khiến máu nóng trong người sôi trào.
Tiếc rằng, sự cám dỗ đầy mê hoặc ấy vô dụng với Trần Trường An.
Năm xưa, Mục Vân Dao vì để rèn luyện ý chí cho Trần Trường An mà dốc hết mọi thủ đoạn hiện có và Trần Trường An cũng nhận biết bao đau khổ trong quá trình ấy.
Ngày qua tháng lại, hăn đã rèn luyện được tâm trí tĩnh lặng như nước, tính tình bất động như núi.
Nếu so sánh với mấy chiêu Mục Vân Dao sử dụng thì bà chủ vẫn còn thiếu một chút, có lẽ với người khác mà nói đó là hấp dẫn chí mạng, không một ai có thể từ chối, nhưng đối với Trần Trường An thì chả thấm vào đâu.
“Chao ôi, tiếc quá cơ”.
“Đã lâu rồi sư phụ không rèn luyện ý chí của ta nữa, thật là nhớ quá đi”.
Trần Trường An thở dài thường thượt trong lòng, lại nói tiếp những ngày tháng ấy thật sự rất kích thích, tuy răng mỗi ngày không phải bị đánh thì cũng chỉ có bị đánh.
Nhưng quá trình ấy… rất tuyệt cà là vời!
Bà chủ thấy Trần Trường An thẫn thờ, không khỏi tái mặt, thăng ranh này chướng mắt mình vậy luôn à?
Sức quyến rũ của mình tệ hại vậy à? Ngươi còn có tâm trạng nghĩ tới chuyện khác hả?
“Đúng là đồ không biết điều, nghĩ lão nương coi trọng ngươi nên muốn làm gì cũng được hả?”
Bà chủ lạnh lùng bỏ lại một câu rồi xoay người đi lên tầng hai.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_tamlinh247. Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!