CHƯƠNG 314
La Khởi mỉm cười, ánh mắt nhìn sang đám người Sở Trực cũng ôn hòa hơn nhiều.
“Một đám người thú vị.
La Khởi lẩm bẩm một câu, sau đó tiếp tục nói: “Nếu các sư huynh của cậu đã đồng ý hết, Cửu Thiên, vậy chúng ta quyết vậy đi. Hai ngày sau, Lôi Đình Nhai, quyết thắng thua. Không có ai quan sát, không có ai quấy rầy.”
Cửu Thiên để bát rượu xuống, bình tĩnh nói: “Như ý muốn của anh.
La Khởi mỉm cười gật đầu, xoay người rời đi.
Đối thoại của hai người đã được rất nhiều người nghe thấy. Không cần nghi ngờ gì nữa, qua hôm nay, chuyện Cửu Thiên của Nhất Nguyên viện đơn độc quyết đấu với La Khởi của Lôi Đình viện, sẽ khiến người của cả Học viện Võ đạo biết.
Bữa tiệc kéo dài tới hai canh giờ, khi sắp kết thúc.
Thân Đồ sư tôn lặng lẽ rời khỏi chỗ ngồi, đi về phía cửa sau của đại điện Võ Tự.
Cửu Thiên nhìn thấy, sau khi nói một tiếng với Nhất Thanh sư tôn thì cũng đi ra ngoài.
Đi tới cửa sau, thỉnh thoảng có học viên của Hoành Sơn viện chào hỏi Cửu Thiên.
Cửu Thiên gật đầu coi như đáp lễ, sau đó cũng ra khỏi đại điện Võ Tự.
Ra khỏi đại điện, tiếng ồn ào bỗng nhỏ đi không ít, đưa mắt nhìn, cây cối đong đưa, trăng sáng trên không, sao đầy trời.
Đi dọc theo con đường lát đá về phía trước, cuối sân có một cánh cửa. Nó được đúc bằng đồng xanh, không có hoa văn, cổ xưa đơn giản.
Cửa đã mở ra, thấp thoáng có thể nhìn thấy sau cửa có ánh sáng tỏa ra.
Cửu Thiên nhẹ nhàng đẩy cửa đồng ra, đi vào. Ngay lập tức nhìn thấy Thân Đồ sư tôn đang ngồi ở trước một cái bàn đá, mặt nở nụ cười.
“Cửu Thiên, lại đây.
Vẫy tay gọi, sắc mặt Thân Đồ sư tôn đỏ bừng vì uống rượu, lúc này bên cạnh còn để một vò rượu ngon.
Cửu Thiên ngồi xuống ở đối diện của Thân Đồ sư tôn, sau người, cánh cửa bằng đồng xanh mang theo âm thanh két két đóng lại.
Thân Đồ sư tôn cầm một cái ly, ly là ly sứ xanh, bên trên có mây mưa xanh tươi, là loại sứ đẹp trời xanh đổ mưa.
Rượu ánh lên màu trong suốt, phản chiếu ánh trăng, lập lánh ánh nước, ngửi thì không có mùi hương gì.
“Uống một ngụm. Có lợi với cậu.
Thân Đồ sư tôn mỉm cười rồi bản thân uống trước một ngụm.
Cửu Thiên cầm ly rượu lên, một hơi uống cạn.