“Hả?!”
Ôn Hủ Hủ nghe thấy tiếng Hoắc Tư Tước đi vào, cô lập tức ngậm miệng tùy tiện cầm một cái khăn mặt che ở trên mặt mình.
Trời ơi, tên đàn ông chó này sao lại đột nhiên lại trở về? Không phải hắn đến công ty rồi sao?
Ôn Hủ Hủ sợ nhìn thấy hắn. Lòng cô giờ rối như tơ vò, vì lúc nãy cũng nhờ hắn cứu cô ra.
Ôi, thật mất mặt quá đi.
Hoắc Dận cũng nhìn thấy ba, cậu bò dậy khỏi mặt đất: "Ba, ba đã về?"
Hoắc Tư Tước gật gật đầu, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua một bóng người mảnh khảnh co rút hình chim cút trong toilet. Hắn sải bước tới chỗ con trai trước.
“Con thế nào rồi? Không sao chứ?”
“Không sao đâu.”
Hoắc Dận rất bình tĩnh lắc đầu.
Hoắc Tư Tước xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu. Sau đó trực tiếp đứng dậy, đi về phía toilet.
Ôn Hủ Hủ trốn ở bên trong: "......”
Nếu thật sự có thể tự đào hố Ôn Hủ Hủ nhất định sẽ đào hố chui xuống.
“Còn định trốn bao lâu nữanữa? Buổi chiều đánh nhau với người khác, không phải rất anh hùng lắm sao?”
“……”
Ôn Hủ Hủ bị người đàn ông này châm chọc, chỉ có thể ngoan ngoãn từ trong toilet đi ra.
“Tôi không đánh sao được. Người phụ nữ kia ngay cả một đứa nhỏ cũng không buông tha. Chẳng lẽ tôi trơ mắt nhìn cô ta đánh hai người chúng tôi...... Con của anh à?"
Cô che mặt mình, ủy khuất phàn nàn.
Hoắc Tư Tước nhìn chằm chằm cô, như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Hắn nhìn thấy dấu tay in rõ trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô.
Ngay cả khóe miệng cũng có chút sưng đỏ.
Vài phút sau, khi hai người từ trong phòng Hoắc Dận đi ra. Ôn Hủ Hủ với nửa bên mặt sưng húphúpdự định thu dọn túi xách về nhà.