Ôn Hủ Hủ: "......”
Xong rồi, có phải cô quá độc ác rồi không? Trong máy tính của hắn hẳn là có rất nhiều tài liệu quan trọng? Đập hỏng rồi có phải càng không có đường thương lượng nữa không?
Than ôi, sớm biết như vậy lúc đến đây cô nên chọn một tảng đá nhỏ hơn.
Ôn Hủ Hủ có chút hối hận.
Cũng chính lúc này, tiếng rống giận như sấm sét từ trong phòng làm việc này truyền ra: "Ôn Hủ Hủ!! Mẹ kiếp, cô muốn chết sao? Muốn chết thì để tôi thành toàn cho cô!"
Ôn Hủ Hủ lập tức lui về phía sau một bước dài.
"Đây... đây đều là do anh ép tôi, ai bảo anh bắt cóc con trai tôi, còn muốn đưa nó đi Malaysia. Anh định làm gì? Để sau này mẹ con chúng tôi không được gặp nhau lại sao?
Ôn Hủ Hủ đã lấy lại được một chút tự tin và bắt đầu tranh luận về những gì mình đã làm.
Hơn nữa, cô cũng bắt đầu cảnh cáo người đàn ông này.
Hoắc Tư Tước nghe được, càng nổi trận lôi đình: "Cô còn dám uy hiếp tôi? Tôi nói cho cô biết, đó là cốt nhục của Hoắc Tư Tước tôi, tôi muốn đưa bọn nhỏ đi đâu thì đi đó!"
“Nhưng chúng cũng là do tôi sinh ra, tôi là mẹ của chúng!”
"Ôn Hủ Hủ, cô đã không có tư cách làm mẹ bọn nhỏ. Từ khi cô không biết xấu hổ, ở bên ngoài quyến rũ đàn ông thì cô đã không xứng làm mẹ rồi, thậm chí động vào chúng cũng không được!"
Không ngờ rằng người đàn ông này lại thốt một câu như vậy.
Ôn Hủ Hủ lại muốn tìm tảng đá vừa nãy.
Lúc này đây, cô không đập máy tính của hắn, mà đập đầu hắn!
Chỉ cần đập hắn thành từng mảnh, rồi ném hắn vào lò nung, như vậy mới xứng với hắn?!
"Hoắc Tư Tước, anh nói cho rõ, tôi ở bên ngoài quyến rũ đàn ông lúc nào? Chỉ là người khác không chịu nổi việc anh làm nên cố ý giúp tôi thôi. Anh cho rằng tôi cũng như anh sao, đói khát đến mức lúc tôi còn đang bầu bì liền mang phụ nữ khác về nhà?"
nắm chặt ngón tay của mình.