Cậu là đứa nhỏ rất thích cười, nhưng hiện tại trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu lại không có chút vui vẻ nào.
Cậu bé đang tức giận.
Hoắc Tư Tước rất dễ dàng nắm bắt được tâm lý của đứa nhỏ này, vì thế hắn đi vào.
“Mặc Mặc, con có giận ba không?"
“……”
Không có tiếng trả lời đáp lại Hoắc Tư Tước, Cậu bé dùng ánh mắt căm hận bất bình nhìn hắn, còn theo bản năng liền nắm chặt nắm đấm nhỏ lại.
Hai đứa trẻ này, thái độ đối với ba mẹ của mình là hoàn toàn khác nhau.
Trước khi Hoắc Tư Tước đến, trong lòng Hoắc Dận luôn nghĩ đến ba, lo lắng cho ba. Bây giờ Ôn Hủ Hủ xảy ra chuyện thì Mặc Bảo đứng về phía mẹ.
Nguyên nhân chắc có thể là hai đứa nhỏ đã lớn lên cùng với hai người khác nhau.
Hoắc Tư Tước hiểu tâm tư của con trai. Vì vậy, sau khi hắn nhìn thấy cậu vẫn không nói lời nào liền đi tới ngồi xổm xuống trước mặt Mặc Bảo.
"Xin lỗi, chuyện này là ba làm có chút quá đáng, Nhưng ba cũng là không có cách nào, nếu không làmlàm như vậy mẹ con sẽ không ngoan ngoãn đi theo ba."
“……”
Chỉ với một câu nói, trái tim của cậu bé cuối cùng dường như bị thứ gì đó chọc vào.
"Ba muốn mẹ đi cùng ba sao?"
"Đúng, con cũng thấy tính tình mẹ con rất bướng bỉnh. Nếu như ba không nắm lấy điểm yếu của mẹ, mẹ căn bản sẽ không ngoan ngoãn nghe lời. Cho nên, tha thứ cho ba, có được không?"
Hoắc Tư Tước không có giấu diếm con trai mình, hắn đem nguyên nhân nói thẳng với cậu bé.
Mặc Bảo nghe được, đôi tay nhỏ bé đang nắm chặt kia chậm rãi buông ra.
Nhưng cậu vẫn không có giống trước kia cứ như vậy nhào tới trên người hắn, hiện tại cậu trở nên rất cẩn thận ôm em gái và duy trì khoảng cách với ba.
"Nhưng mà nếu ba không bắt nạt mẹ, mẹ sẽ không ra nông nổi như vậy. Ba, nếu ba không thích mẹ tại sao không để cho mẹ đi?”
sinh ra loại cảm giác muốn ngay lập tức tới trói cô. Sau đó đem cô nhốt lại không bao giờ cho bất cứ kẻ nào nhìn thấy cô.