Hắn thật sự điên rồi.
Hoắc Tư Tước đứng dậy trước mặt con trai: "Bởi vì ba muốn hai anh em các con lớn lên trong hoàn cảnh có cả ba lẫn mẹ, Hoắc Dận không muốn mất mẹ, vậy còn con?”
Mặc Bảo: "......”
Chỉ một câu nói như vậy, trái tim của đứa nhỏ đã bắt đầu cảm động.
Dĩ nhiên là cậu bé cũng muốn.
Người ba này tuy rằng có đôi khi rất đáng ghét, luôn bắt nạt mẹ.
Nhưng thẳng thắn mà nói, cậu không muốn rời xa ba. Hắn là ba của cậu. Trên thế gian này ngoài mẹ cậu ra, còn có một người yêu cậu nhất.
Cậu làm sao có thể cam lòng rời đi đây?
Mặc Bảo nước mắt lưng tròng, cuối cùng cũng cúi cái đầu nhỏ xuống.
Sau đó, cậu ngoan ngoãn để cho ba ôm vào phòng tắm, tắm rửa xong đem quần áo nhỏ thay vào. Đương nhiên, em gái cậu cũng giống vậy. Tối hôm nay, ba tự mình chăm sóc hai đứa nhỏ.
Đêm khuya yên tĩnh, hai đứa nhỏ cùng nhau nằm vào chăn thì thầm.
Nhược Nhược: "Anh, em cũng không muốn rời khỏi ba đâu. Anh xem, chỉ có ba mới có thể bảo vệ chúng ta. Tối nay nếu như ba không đến, mẹ đã bị chú Raymond kia bắt nạt rồi."
Cô bé nằm ở trong chăn lòng vẫn còn đầy căm phẫn.
Mặc Mặc nghĩ đến chuyện này, cũng có chút tự trách. Đồng thời, ba ở trong cảm nhận của cậu lại có thêm một phần hảo cảm.
"Nhưng lần này chắc mẹ sẽ không tha cho ba đâu."
“Hả?”
Cô bé đang rất thích thú, nhất thời bị đả kích ánh mắt liền ảm đạm đi......
Đúng vậy, làm sao bây giờ?
——
Đêm nay Ôn Hủ Hủ vẫn chưa tỉnh.
Có thể là vì sức lực cạn kiệt, cũng có thể là vì hai ngày qua tinh thần của cô quá căng thẳng, hơn nữa buổi tối hôm trước còn chưa ngủ ngon.
ở đây? Chẳng phải tối qua hắn đã cướp hết bọn nhỏ rồi sao?