Ôn Hủ Hủ: "Các con muốn ăn gì? Mẹ đi làm cho các con.”
Mặc Bảo: "......”
Đang muốn trả lời mẹ, lúc này, đồng hồ điện thoại đeo tay Mặc Bảo đeo trên cổ tay bỗng nhiên vang lên. Cậu nhìn thấy thông tin người gọi liền nhận điện thoại trước.
“Alo? Hoắc Dận?”
“Ừ, tới rồi.”
Ai cũng thật không ngờ, sau khi đồng hồ điện thoại này vừa kết nối, bên trong truyền đến thanh âm đứa nhỏ, chỉ có ba chữ này.
Ôn Hủ Hủ sửng sốt.
Thế nghĩa là sao?
Cái gì tới?
Cô có chút nghe không hiểu, nhưng đúng lúc này, đứa con trai đang đứng trước mặt đã nhanh chóng chạy ra ngoài.
“Hoắc Dận, anh thật sự tới rồi.”
“……”
Ôn Hủ Hủ kinh ngạc vội vàng chạy ra ban công. Lúc này mới phát hiện, không biết từ lúc nào có một bóng người nhỏ bé cùng một người đàn ông mặc đồ đen đeo kính râm đang đứng dưới căn hộ của bọn.
Đứa nhỏ này thật là......
Ôn Hủ Hủ vội vàng quay về phòng, cô lập tức mở cửa đi xuống.
“Mẹ......”
Sau khi cô đi xuống, liếc mắt một cái liền thấy được một cậu bé đứng ở cửa tòa nhà.
Mặc dù cậu mặc một chiếc áo lông thật dày, cũng mang theo mũ và găng tay nhỏ, nhưng vì thời tiết quá lạnh khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu vẫn lạnh đến đỏ bừng, ngay cả nước mũi cũng đông cứng lại.
“Chuyện gì đã xảy ra với các người vậy? Sao lạnh như vậy còn đưa thằng bé tới đây?”
“Xin lỗi cô Ôn, chúng tôi thật sự không có cách nào khác. Là tiểu thiếu gia làm loạn nói muốn tới, cậu ấy nói muốn cùng tiểu thiếu gia Mặc Mặc đi nhà trẻ.”
Tên vệ sĩ đang che dù vội vàng giải thích.
tình cũng không tệ lắm, nhưng giờ hai lông mày trên mắt lập tức nhíu lại: "Email gì?"