Không cần, hết thảy đều không cần.
Từ bây giờ cô như được tái sinh. Cô không còn là tù nhân trong chiếc lồng của chính mình.
Ôn Hủ Hủ ngồi trên ghế, từng giọt từng giọt nước mắt từ trong khóe mắt bắt đầu lăn xuống. Cô che ngực muốn khóc lớn một hồi, nhưng không khóc ra được.
Vạn tiễn xuyên tâm, không gì đau hơn cái này!
——
Buổi chiều hôm đó Ôn Hủ Hủ không rời khỏi nhà cổ Hoắc gia.
Hoắc Tư Tước nói, hắn sẽ lập tức sai người đưa đơn ly hôn tới, cho nên, cô không rời đi mà vẫn ở trong nhà chờ.
Nhưng đợi cả buổi chiều, Hoắc Tư Tước lại không tới.
Ngược lại trong lúc cô chờ đợi, cũng không biết có phải buổi trưa tâm tình bị kích động quá độ hay không? Cô lại ngủ thiếp đi.
“Ông nội, mẹ con ngủ rồi.”
Lúc Mặc Bảo cùng Hoắc Dận tới chỗ mẹ. Hai đứa nhỏ phát hiện mẹ đã ngủ rồi vì thế hai anh em chạy tới chỗ ông nội.
Hoắc lão gia đang xuất thần nhìn chằm chằm quyển sổ nhỏ trong tay, bỗng thấy hai đứa cháu nhỏ chạy tới, ông vội vàng buông xuống.
“Đúng, mẹ ngủ rồi, hai người các con sao lại tới đây? Không chơi ở chỗ ông chú nhỏ sao?”
“Không không không, chúng con phải trở về thôi.”
Mặc Bảo nhìn thoáng qua đồng hồ điện thoại trên bàn tay nhỏ, cười híp mắt đứng ở trước mặt ông nội giải thích.
Đương nhiên phải trở về, em gái còn đang ở nhà trẻ, phải nhanh chóng qua đón cô bé nếu không cô bé sẽ khóc nhè.
Nhưng khi ông nghe xong lời này, ánh mắt đột nhiên rơi trên khuôn mặt nhỏ của cậu: "Không được, đêm nay các con không được về? Các con phải ở lại ngủ cùng ông nội.”
“Hả?”
Hai đứa nhỏ đơ ra một lúc.
Hoắc Dận vẫn không sao, dù sao từ nhỏ cậu đã thường xuyên ở đây. Nhưng sau khi Mặc Bảo nghe xong, lập tức sinh ra một loại cảm xúc kháng cự.
trường của Ôn Hủ Hủ mà suy nghĩ.