Dù sao, ông cũng cảm thấy Hoắc gia mắc nợ Ôn Hủ Hủ rất nhiều.
Cho tới bây giờ Mặc Bảo bỗng nhiên cùng Hoắc Dận đi vào, ở trước mặt ông ngoan ngoãn lễ phép như vậy. So với Hoắc Dận không được khỏe mạnh, Mặc Bảo lại càng hoạt bát đáng yêu.
Ông đột nhiên không muốn buông tay.
"Không sao, sau này ông nội có thể đặc biệt đưa đón các con đến trường. Ông nội cam đoan với các con, nhất định sẽ không để các con đến muộn được không?"
“Hả?”
“Được rồi, trước tiên ông bảo bác quản gia dẫn các con đi xem phòng, chúng ta bố trí phòng thật đẹp.”
Ông vừa nói xong câu này, liền trực tiếp gọi quản gia trong nhà cổ tới, muốn đưa hai đứa nhỏ ra ngoài, sau đó bố trí chỗ ở cho bọn nhỏ ở lại.
Hoắc Dận nhìn thấy, liền biến sắc ngay tại chỗ.
“Không đi!”
“Con......”
Hoắc lão gia thiếu chút nữa bị đứa cháu trai tính cách quái gở này làm cho tức chết.
May mà có Mặc Bảo ở đây, sau khi cậu thấy được liền cười híp mắt lại nhanh chóng an ủi ông nội: "Ông nội đừng nóng giận, tính tình anh ấy chính là như vậy. Phải từ từ khuyên nhũ, ông chờ cháu ra ngoài nói chuyện với anh ấy.”
Sau đó cũng mặc kệ ông có đồng ý hay không, cậu lôi kéo anh trai chạy ra ngoài.
Vài phút sau, một chỗ tương đối khuất bên ngoài sân.
“Hoắc Dận, vừa rồi anh cố ý đúng không?”
“Ừ.”
Hoắc Dận bị em trai lôi kéo chạy ra ngoài, có chút ngượng ngùng cúi đầu, sau vành tai xinh xinh của cậu dâng lên một tầng phấn hồng nhàn nhạt.
Mặc Bảo vỗ vỗ bả vai nhỏ của anh trai, ý bảo anh làm rất tốt.
Sau đó, Mặc Bảo bắt đầu phân tích vấn đề.
tiếng. Tay cậu cầm Transformers siết chặt hơn!