Được rồi, xem ai đánh ai? Đúng lúc cậu đã lâu rồi không đánh nhau, tay chân hơi ngứa ngáy.
Mặc Bảo bẩm sinh là dũng sĩ hiếu chiến, cậu thấy thế trực tiếp xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn bên trong, nhưng lại tràn ngập lực sát thương.
Người đối diện: "..."
Bao gồm cả Hoắc Dận bên cạnh: "..."
Lúc một trận ác chiến sắp diễn ra, thì những giáo viên đi làm giấy tham gia đã trở về, bao gồm cả thầy giáo của Hoắc Dận và Ôn Hủ Hủ.
"Dận Dận, Mặc Bảo, các con đang làm gì vậy? Làm xong giấy tham gia rồi, chúng ta vào thôi.”
"Đúng vậy, Hoắc Dận, chúng ta phải nhanh vào thôi, con xếp thứ hai."
"Vâng, mẹ!"
Ba đứa nhot nghe thấy đều đồng thanh trả lời, sau đó đi theo mẹ và thầy giáo.
Đương nhiên lúc đi Mặc Bảo nghịch ngợm không quên làm mặt quỷ với đám người phía sau!
Mấy người có thể làm gì bọn tôi?!!
"Thằng nhãi ranh này, tao giết nó!”
Người bên kia nhìn vậy, quả nhiên bị chọc tức giận, một cậu bé mặc âu phục màu trắng hận không thể ngay lập tức đuổi theo giết chết đám người Mặc Bảo.
May mắn có ai đó đã giữ cậu ta lại.
"Tiểu thiếu gia, đừng tức giận với bọn họ, một đứa trẻ lông tơ còn chưa mọc đủ răng thì không có gì để so đo, tôi nghe nói buổi diễn tấu này sẽ phát sóng trên đài truyền hình, nếu nó thật sự coi nơi này là sân tập, vậy thì cứ chờ nó xấu mặt trước mặt khán giả cả nước là được rồi!"
"Thật sao? Vậy quá tốt rồi”
Đám người vốn vẫn rất oán hận đám người Mặc Bảo nhưng khi nghe những lời nói thì không còn tức giận nữa, mà biến thành dáng vẻ xem kịch vui, hả hê khi người khác gặp họa.
Thằng nhãi chết tiệt, mày cứ đợi đấy!
Vậy mà lại còn nói lên tivi.