"Mẹ..."
"Các người nhìn xem thằng đần kia, chắc cậu ta có chút không bình thường, chân đang run rẩy kìa, nhìn đi..."
Hoắc Dận còn chưa nói hết câu, đột nhiên những người vừa rồi cãi nhau với đám người Mặc Bảo tiến vào, nhìn thấy dáng vẻ này của Hoắc Dận, ngay lập tức cười nhạo không chút nể nang.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoắc Dận lập tức càng lúc càng tái nhợt hơn!
Cả người cậu căng thẳng, mồ hôi lạnh toát ra, đôi tay nhỏ bé nắm chặt phát ra những tiếng xương cốt nhỏ, loại trạng thái này giống như một giây sau cậu sẽ từ nơi này chạy ra ngoài.
Ôn Hủ Hủ vội vàng kéo cậu lại: "Dận Dận, con không sao chứ?”
"Đánh rắm! Chân tụi mày mới run rẩy đấy, tao nói cho mày biết, anh trai tao là người giỏi nhất!”
Ai cũng không nghĩ tới Mặc Bảo lại có thể đứng ra chửi đám người kia.
Trong phòng thu rối loạn trong chốc lát.
Bọn họ không thể tin được ở đây lại có đứa nhỏ thô lỗ không có gia giáo như vậy.
Thế nhưng Mặc Bảo chả thèm quan tâm.
Sau khi chửi xong, cậu lại nhìn về phía anh trai: "Hoắc Dận, chúng ta không cần để ý tới bọn họ, anh muốn kéo như thế nào thì kéo như thế nào? Còn lên tivi thì sao chứ? Chúng ta mới năm tuổi có kéo nhầm cũng chả có gì phải mất mặt, cho dù anh lộn nhào ở phía trên đó thì ba cũng sẽ không trách anh!”
Cậu bé cổ vũ tinh thần anh trai mình.
Hoắc Dận đột nhiên khẽ mở mắt.
Đúng vậy, tại sao cậu lại phải quan tâm?
Bọn họ mới năm tuổi, tại sao lại mang gánh nặng nặng như vậy chứ? Nhìn những đứa trẻ năm tuổi khác bây giờ vẫn còn đang chơi bùn đất.
Hoắc Dận đột nhiên được chữa lành.
Sau đó, cho đến khi cậu đi theo dàn nhạc giao hưởng lên sân khấu, tâm trạng của cậu vẫn không hề thay đổi.
"Hôm nay Hoắc Dận biểu diễn, thông báo xuống dưới tôi sẽ không gặp bất luận ai trong một giờ nữa."