Khi hắn nhìn thấy trong lòng bàn tay của Ôn Hủ Hủ đang ngồi trên ghế đều là máu, hắn càng thêm tức giận.
"Cố Hạ, lá gan của cô đúng là càng ngày càng lớn nhỉ, không có sự cho phép của tôi cô cũng dám bước chân vào đây, hơn nữa còn dám ra tay với đứa nhỏ, cô coi tôi đã chết rồi sao?"
Trong con ngươi hắn chợt bùng lên ngọn lửa đỏ rực, hắn đang ôm đứa nhỏ cho nên đánh người không tiện.
Hắn dứt khoát trực tiếp nhấc chân lên đạp!
Trong chốc lát, trong hoa viên chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, Cố Hạ còn chưa kịp hoàn hồn đã ngã ra đất, ôm ngực mình không đứng dậy nổi.
Đây là hành động của một người đàn ông nên làm sao?
Cố Hạ đau đớn, nhìn người đàn ông cô yêu sâu đậm, những giọt nước mắt lăn dài.
Tại sao?
Tại sao cô ta yêu hắn nhiều như vậy, nhưng hắn lại đối xử vô tình như thế? Năm năm làm bạn bên cạnh hắn, chẳng lẽ không bằng người năm đó đẩy hắn vào vực sâu sao?
Nếu như không phải ả đàn bà chết tiệt này, hắn cũng sẽ không bị nhốt nhiều năm như vậy.
Nếu như không phải do Ôn Hủ Hủ, hắn cũng không phải chịu đủ tra tấn lâu như vậy, rốt cuộc là vì cái gì? Ả đàn bà chết tiệt này đã cho hắn cái gì?
Ôn Hủ Hủ cũng sợ ngây người.
Cô không ngờ Hoắc Tư Tước lại xuất hiện ở đây.
Càng không ngờ, hắn vừa tới còn ra tay tàn nhẫn với cô ta như vậy, hắn điên rồi sao? Cô ta là người phụ nữ hắn yêu đấy.
Ôn Hủ Hủ đứng lên: "Anh... Anh đang làm cái gì vậy? Sao anh lại... đánh cô ta chứ?”
"Sao? Cô đau lòng khi tôi đánh cô ta à? Ôn Hủ Hủ, cô là thánh mẫu sao? Có phải muốn cô ta bóp chết con gái cô, rồi giết chết cô thì cô mới cảm thấy cô ta đáng chết đúng không? Cô là lợn à? Không phân biệt được tốt xấu sao? Có phải đầu óc cô có vấn đề rồi không?”
Người đàn ông bỗng chửi ầm lên.
"Hoắc Tư Tước, mày đang làm gì vậy? Là mày làm sao?”