Đồng tử Hoắc Tư Tước nheo lại.
"Hoắc Dận, Mặc Bảo, lại đây dẫn mẹ và em gái về trước đi."
"Vâng, ba."
Hai cậu bé rất hài lòng với biểu hiện lần này của ba.
Cho nên ba vừa gọi, bọn họ lập tức tới.
Sau đó hai người Ôn Hủ Hủ và Nhược Nhược đã được bọn họ dẫn vào biệt thự, tuy nhiên Nhược Nhược lúc bị mang đi, còn quay lại nhìn ba nhiều lần.
Mặc Bảo hỏi: "Em nhìn cái gì vậy?”
Tiểu Nhược Nhược lập tức nhìn về phía anh trai: "Vừa rồi ba cứu em, thật đẹp trai!”
Mặc Bảo quả nhiên cũng bất ngờ mở to hai mắt: "Thật sao?”
Tiểu Nhược Nhược lộ ra hai má lúm đồng tiền vui vẻ gật đầu: "Ừm, lúc người phụ nữ xấu xa kia muốn bắt em, ba lập tức xuất hiện, sau đó ôm lấy em, ừm, em quyết định, em muốn yêu thích ba lại lần nữa.”
Hoắc Dận: "..."
Cô bé này có khi nào ngừng yêu thích ba sao?
——
Trong hoa viên, sau khi tất cả mọi người tản đi, chỉ còn lại hai ba con đối đầu nhau.
"Ông đến đây làm gì?"
"Tao đến còn cần mày cho phép sao?" Ông cụ lập tức tỏ vẻ bất mãn.
Hoắc Tư Tước không hề nhượng bộ chút nào, hắn nghe nói như vậy thì cười lạnh lùng.
"Ông có thể tới đây, nhưng mà ông muốn làm loạn chỗ này của tôi, vậy đừng trách tôi không khách khí, sau này ông cũng đừng nghĩ gặp được bọn nhỏ, ông tự hiểu đi."
"Mày——"
Ông cụ tức đến độ muốn nhồi máu cơ tim.
"Mày đang nói gì? Không xứng?”