Ôn Hủ Hủ đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt hạnh nhân trợn tròn.
Cô có nghe nhầm không? Hắn thật sự yêu cầu thằng bé cầm qua?!!
Ôn Hủ Hủ giống như gặp quỷ.
Sau khi Mặc Bảo ngoan ngoãn cầm đĩa bít tết kia qua, người đàn ông này thật sự đang từ từ ăn nó.
Ôn Hủ Hủ: "..."
Chắc chắn hắn đã bị ai đó nhập rồi.
Ngược lại, sau khi dì Vương ở bên cạnh nhìn thấy lại mỉm cười, sau đó đưa tới sốt tiêu đen tiên sinh thích ăn.
Xem ra, chỗ bọn họ thật sự cần một bà chủ rồi.
Bữa cơm ăn khoảng hơn một tiếng đồng hồ, các bạn nhỏ ăn đến căng bụng, sau đó bọn đi lên vườn hoa trên cao ở lầu hai chơi.
Ôn Hủ Hủ cũng đứng lên, chuẩn bị thu dọn chén.
Nhưng dì Vương đột nhiên tới cướp chén bát trong tay cô, nhét một hộp lá trà cho cô: "Cô Ôn, cô pha một tách trà cho tiên sinh đi, cậu ấy khẳng định lại làm việc rồi, cho nên về mới sớm như vậy.”
“......”
Ôn Hủ Hủ do dự vài giây, cuối cùng vẫn cầm hộp lá trà kia lên.
Đúng là hôm nay hắn về hơi sớm, vậy coi như là vì bọn nhỏ cảm ơn hắn thôi.
Ôn Hủ Hủ đi lên lầu ba.
Quả nhiên, vừa đi lên đã thấy trong thư phòng có ánh đèn màu trắng ấm áp chiếu xuyên qua khe cửa mở, làm cho biệt thự có chút ấm áp.
"Cốc cốc——"
Ôn Hủ Hủ cầm hộp lá trà trà đứng ở cửa gõ gõ.
Trong thư phòng, Hoắc Tư Tước đang khom lưng cầm điện thoại di động chuẩn bị kết nối với máy tính, hắn ngẩng đầu lên: "Sao cô lại lên đây? Có chuyện gì à?”
"Không có, dì Vương nói tôi pha cho anh một tách trà."
"Ngày mai? Ngày mai là ngày gì?”