"Chính là... là ngày 25, hôm nay không phải đã là Tết ông Công ông Táo rồi sao? Tôi vốn muốn hôm nay đi đến đón Tết cùng bọn họ, nhưng tôi đã hứa với bọn nhỏ sẽ đón Tết ở đây, vì thế không đi.”
Ôn Hủ Hủ vì để cho hắn đồng ý, cho nên cô đã nói dối bản thân muốn đi vào hôm nay.
Sắc mặt Hoắc Tư Tước thật sự càng lúc càng khó coi hơn.
"Cô đi thử xem?"
“Tết...... Tôi... Tôi không đi, vậy ngày mai tôi đi được không?” Ôn Hủ Hủ lại hỏi với vẻ mong đợi.
Vừa dứt lời, người đàn ông nảy giờ vẫn đang xem tin tức Lâm Tử Dương vừa gửi tới trong máy tính, rốt cục cũng dời tầm mắt, đôi mắt lạnh lẽo quét về phía cô.
“Ngày mai để Lãnh Tự đưa cô đi.”
"Hả?"
"Còn nữa, trở về trước ba giờ."
Hắn đưa ra hai điều kiện không hề cho cô bất kỳ đường thương lượng nào, sau đó lại chuyển sự chú ý vào máy tính trước mặt.
Cũng không biết có phải là ảo giác của Ôn Hủ Hủ hay không?
Cô lại cảm giác được trên người hắn đột nhiên có thêm khí lạnh, đôi mắt vừa rồi vẫn rất bình thản nhưng lúc này lại trở nên u ám đáng sợ, cô sợ không dám nhìn thẳng vào nó.
“...... Được, vậy tôi đi xuống trước.”
Ôn Hủ Hủ vội vàng rót trà xong, sau đó đứng lên chạy đi ra ngoài.
Có phải công ty xảy ra chuyện gì không?
Tuy nhiên cũng may, hắn đã đồng ý với cô, chỉ cần hắn đồng ý vậy thì hắn có chuyện gì cũng không liên quan đến cô.
Sau khi Ôn Hủ Hủ trở lại phòng mình, lập tức nói tin tức tốt này cho Trì Úc: "Trì Úc, hắn đồng ý rồi, ngày mai tôi có thể đi ra ngoài, tuy nhiên có người đi theo tôi, còn phải trở về trước ba giờ.”
Trì Úc tức giậm chân bên điện thoại: "Trước ba giờ? Sau ba giờ hôn lễ nhà họ Tôn mới bắt đầu, cô còn đi làm cái khỉ móc gì nữa?”
Tên này lại chửi thề rồi!
Ôn Hủ Hủ rất bất đắc dĩ: "Tôi còn có cách gì nữa chứ? Hiện tại tôi có thể để cho hắn đồng ý cho tôi đi ra ngoài tốt rồi, chẳng lẽ anh còn trông mong hắn sẽ chiều chuộng tôi sao?”
Bệnh tâm thần?