Cậu đột nhiên âm trầm tiến lại gần, giọng nói như ma quỷ vang lên bên tai người đàn ông kia, đôi mắt đằng sau lớp kính cận nặng nề vô cùng đáng sợ.
Vừa nhìn đã khiến người khác rùng mình.
Lâm n đột nhiên trợn trừng mắt.
Một tỷ?
Cậu đang nói một tỷ của cậu?
Ông ta lập tức nhìn kĩ khuôn mặt này, khi thấy rõ khuôn mặt tuấn tú đã cởi kính ra, mặt ông ta lập tức trắng bệch.
Không, không có khả năng, đây không phải sự thật, không phải!
Cảm giác hoảng sợ lan ra khắp cơ thể, chỉ một lát sau, ông ta ngã ra đất.
''Lâm tổng, Lâm tổng...''
Thuộc hạ đi theo ông ta rối cả lên, người đi sau lưng nhanh chóng đỡ lấy ông ta kêu lớn.
Trong phòng, Ôn Hủ Hủ và Kiều Thời Khiêm đang cùng Ichiro bàn bạc và tiến hành kí kết hợp đồng để kết thúc công việc, nghe thấy tiếng kêu la bên ngoài thì lập tức đi ra.
''Xảy ra chuyện gì vậy? Tiểu Cận, sao em lại ở bên ngoài?''
''Ừm, em thấy ông ta ngất xỉu nên đi ra xem thử.''
Thiếu niên đã lại lần nữa đeo kính lên, cậu đứng ngoài bình tĩnh trả lời câu hỏi.
Đứa nhỏ này sao lại liều lĩnh vậy?
Ôn Hủ Hủ thấy vậy thì lập tức đi đến kéo cậu lại, cô vẫn còn sợ hãi khuyên cậu: ''Em tránh xa mấy người này ra chút, biết chưa?''
Ôn Cận ngoan ngoãn gật đầu: ''Ừm, đã biết.''
Kiều Thời Khiêm: ''...''
Anh ta nhìn mà cảm thấy khó chịu, nhưng lúc này anh ta căn bản không thể làm gì.
Đây là một kết cục không một ai nghĩ tới.
Ôn Cận thấy vậy thì có chút lo lắng: ''Em...Em tìm ở chợ đen, anh Kiều, người bạn kia của anh giới thiệu cho em.''