Chỉ một câu nói đã chuyển hết vấn đề lên người bạn của Kiều Thời Khiêm.
''Bạn anh Kiều? Em nói gia đình chỗ chúng ta ở ngày trước sao?''
''Đúng vậy, em nghĩ em và chị ở đây không an toàn nên đã đi hỏi chú kia một chút, sau đó chú ấy nói cho em biết, rất đắt đó, chị, một lần là năm ngàn đô.''
Cậu lại bắt đầu uất ức, hàng mi dài rủ xuống, trên khuôn mặt trắng nõn thanh tú là sự lo lắng và bất an.
Đứa nhỏ này, ai còn trách cậu chuyện này được chứ?
Ôn Hủ Hủ lập tức mềm lòng.
''Đồ ngốc, năm ngàn đô nhưng em đã cứu cả nhà chúng ta đấy, em nhìn xem, nếu lần này không nhờ em thì chúng ta cũng không còn gì nữa rồi, không sao, chị không trách em, khi nào về chị còn muốn thưởng em nữa đó.''
''Thật sao?''
''Đương nhiên rồi, em muốn mua gì cứ nói với chị, chị cũng sẽ cho em tiền, em là người lớn rồi, chị sẽ không khắt khe với em.''
''Ừm, chị thật tốt.''
Hai chị em đứng đây chị một câu em một câu, trò chuyện vô cùng vui vẻ.
Vẻ mặt Kiều Thời Khiêm đứng bên cạnh lại không tốt chút nào.
Hoặc có thể nói, anh ta căn bản không thể trực tiếp công nhận việc này như Ôn Hủ Hủ, anh ta đang nghi ngờ, cũng đang tìm kiếm sơ hở, anh ta cảm thấy chuyện này có rất nhiều điểm kì lạ.
Một người chưa học xong đại học, hơn nữa còn đến từ làng quê có thể suy nghĩ sâu xa như vậy sao?
*
Ôn Hủ Hủ thành công vang dội trong cuộc chiến đầu tiên vào vòng tài chính, cùng ngày hôm đó, cô chuyển tất cả số tiền nhận được vào tài khoản cậu mình.
Ôn Cận thấy vậy thì hỏi: ''Đều gửi hết cho cậu sao? Chị không lo ông ta không trả cho chị à?''
Ôn Hủ Hủ buồn bã hạ mắt xuống: ''Sẽ không, cho dù ông ấy không trả thì chị cũng sẽ không trách ông ấy, chị nợ ông ấy, cả đời này cũng không trả lại được.''
Ôn Cận không nói gì, đôi mắt sau kính càng u ám hơn, giống như bị một tầng băng bịt kín, hoàn toàn không có chút ánh sáng nào.