Hoắc Tư Tước: ''...''
Mấy đứa nhỏ nghịch ngợm này đang định làm gì vậy?
Trên tầng, Ôn Hủ Hủ nằm trong phòng như ngồi trên bàn chông.
Cô sợ mấy đứa nhỏ ở dưới tầng không giải quyết được ba của mình, càng sợ hắn đột nhiên chạy lên, sau đó phát hiện cô giả bệnh, như vậy thì cô gặp rắc rối lớn rồi.
Ôn Hủ Hủ trốn trong chăn như gặp kẻ thù.
''Tiên sinh, ngài ăn xong cơm rồi sao?''
''Ừm, đã ăn xong.''
Giọng nói thỏa mãn vì đã ăn no truyền đến từ tầng trên thì phải, Ôn Hủ Hủ nghe xong lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.
Đã ăn xong thì chắc sẽ đi.
Cô thoải mái nằm xuống, vén chăn ra khỏi đầu, đang định ra ngoài nhìn thử xem mọi chuyện có giống như những gì cô nghĩ không.
Nhưng không ngờ, cô vừa mở cửa đã thấy một thân hình cao lớn đứng trước mặt mình như âm hồn đột nhiên xuất hiện.
Không có chút báo hiệu nào, hắn chắn trước cửa phòng cô.
''Anh...Anh không phải đi rồi sao?''
''Sao? Cô đang chờ tôi đi?''
''Không...Không phải...'' Ôn Hủ Hủ lập tức thề thốt phủ nhận, nhưng lời cô nói ra càng nhanh thì càng chứng tỏ cô đang bối rối như thế nào, lời nói dối này không có chút chân thật nào.
Khóe miệng Hoắc Tư Tước nhếch lên tạo thành nụ cười lạnh lùng chế giễu, hắn nâng chân đi vào.
''Tôi nghe nói hôm nay cô không cần Lạc Du khám? Khỏi rồi?''
''...Không có!'' Một giây sau người phụ nữ nào đó lập tức nhảy lên giường, dùng tốc độ cực nhanh nằm lại giường.
''Không có... Chưa có khỏi, ngực tôi đau, chân... chân cũng đau, không đi được.''
Sau đó hắn chỉ lạnh lùng nhìn cô một cái rồi đi ra ngoài.