Ôn Hủ Hủ thở một hơi nhẹ nhõm...
Bị dọa chết rồi!
Thiếu chút nữa bị đuổi ra ngoài rồi.
Cô không biết rằng, sau khi đi đến cầu thang, người đàn ông kia nhìn về phía cánh cửa phòng cô một lúc lâu, hắn không biết mình đang cảm thấy như thế nào, nhưng có thể chắc chắn một điều, đôi mắt đen như mực vốn lạnh nhạt lúc này như xuất hiện chút ấm áp...
Ôn Hủ Hủ dựa vào trí thông minh của mình để ở lại nơi này.
Bọn nhỏ cũng vô cùng vui vẻ, ba vừa đi, mấy đứa đã chạy lên vây quanh mẹ.
''Mẹ, mẹ, là con ngăn ba lên đó, bảo bối Nhược Nhược có giỏi không?'' Tiểu Nhược Nhược nhào vào ngực mẹ, bắt đầu tranh công.
Ôn Hủ Hủ ôm cục bột nhỏ, hôn mấy cái lên mặt bé.
''Rất giỏi, bảo bối nhà ta tuyệt nhất!''
''Vậy con thì sao? Mẹ, còn cả con nữa, là con báo tin, con phát hiện xe ba rồi gọi hai người tới.''
''Con cũng thế.''
Nghe thấy mẹ khen ngợi, hai bảo bối khác cũng đi đến muốn được khen ngợi như em gái.
Đương nhiên Ôn Hủ Hủ đều làm như những gì các bé muốn, nhưng khi bốn mẹ con đang vui vẻ trong phòng thì đột nhiên khuôn mặt nhỏ của Mặc Bảo tái lại.
''Hừ...''
''Sao vậy? Mặc Bảo? Con không thoải mái sao?'' Ôn Hủ Hủ nhạy bén phát hiện, cô lập tức ôm lấy con trai, quan tâm hỏi thăm.
''Mẹ, bụng anh trai bị đau, trong thời gian này anh vẫn luôn như vậy, thỉnh thoảng sẽ đau nhức.'' Tiểu Nhược Nhược thấy vậy thì nhanh chóng sờ lên khuôn mặt nhỏ của anh trai, sau đó giải thích với mẹ.
Thỉnh thoảng đau nhức?
Tại sao lại như vậy? Trẻ con bị viêm dạ dày có thể kéo dài đến thế sao?
Ôn Hủ Hủ: ''...''