Chỉ một câu nhưng cũng khiến người cô lạnh buốt.
Cô biết trình độ y học của Lạc Du, thiên tài tâm lí học, cũng rất say mê chế tạo thuốc, nếu như cô ta vẫn còn nghiên cứu thì rốt cuộc tình bệnh của đứa nhỏ đến mức nào?
Ôn Hủ Hủ không ở lại được nữa, cô lập tức giao mấy đứa nhỏ cho dì Vương sau đó một mình đến sở nghiên cứu của Lạc Du.
''Ôn Hủ Hủ? Cô đến chỗ tôi làm gì? Không phải buổi sáng cô không cho tôi khám sao?''
Lạc Du khá mang thù, sau khi thấy người đứng trước cửa là Ôn Hủ Hủ, cô ta rất không vui ngăn lại trước cửa không cho cô vào, còn nhắc lại chuyện buổi sáng.
Ôn Hủ Hủ chỉ có thể xin lỗi cô ta: ''Thật xin lỗi cô Lạc, buổi sáng là tôi quá đáng, mong cô bỏ qua cho tôi, tôi đến đây là muốn hỏi cô một chút về bệnh của con trai tôi.
''Bệnh?''
Không nhắc đến còn đỡ, nhắc đến càng khiến Lạc Du coi thường Ôn Hủ Hủ hơn.
''Cô hiểu sao? Cô có thể hiểu được thật sao? Cô xuất thân trung y, ngay cả đại học y cũng không học, cô có thể hiểu tôi đang nghiên cứu cái gì sao?''
''Đúg vậy, tôi không giỏi bằng cô, nhưng mong cô để tôi nhìn qua.''
Ôn Hủ Hủ nhẫn nhịn, vì con trai, thái độ của cô đã vô cùng khiêm tốn.
May mà người phụ nữ này cũng xem như hài lòng với lời cô nói, cô ta tránh sang một bên để Ôn Hủ Hủ đi vào.
''Cô yên tâm, bệnh của con trai cô tôi sẽ chữa tốt, bây giờ đã có chút manh mối rồi.''
''Cô nói cái nấm mốc kia sao?''
Ôn Hủ Hủ lập tức nghiêng đầu nhìn cô ta: ''Nấm mốc này cũng không phải vi khuẩn gì hiếm thấy trong y học, không thể dùng kháng sinh sao?''
Lạc Du cười lạnh: ''Cũng phải xem là loại nấm mốc gì, cô biết con cô mắc loại nào sao?
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Một câu cũng khiến Ôn Hủ Hủ trầm xuống.
Cô ta có ý gì? Cái gì gọi là loại nào?
Ôn Hủ Hủ ngày càng bất an, cô đi theo người phụ nữ kia vào phòng thí nghiệm, lập tức thấy một chiếc kính hiển vi trên bàn được chiếu sáng chói, dưới đáy kính hình như còn có mẫu máu.
Gần như không có, không thể như vậy được, nhất định là người phụ nữ này nói quá rồi, nhưng cô ta nói vậy thì nhất định tình trạng lúc đó rất tệ.