Hắn thực sự điên rồi!
Hắn gào thét lên, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Sau đó hắn nhìn Ôn Hủ Hủ dưới ngón tay của mình, sững người trong giây lát.
"Nancy, em không sao chứ?"
Kiều Thời Khiêm thấy vậy, lập tức nhân cơ hội này nhanh chóng cứu Ôn Hủ Hủ ra khỏi tay tên điên này.
Ôn Hủ Hủ được cứu, cô lúc này giống như con cá sắp chết cuối cùng cũng được ném vào nước, cô ôm cổ thở hồng hộc, ngay cả đầu ngón tay cũng đang run rẩy.
Vừa rồi cô... thật sự suýt chết.
"Mẹ..."
Nhược Nhược nhìn thấy mẹ đã được cứu, cô bé oà khóc nức nở trong vòng tay của ba.
Kiều Thời Khiêm thấy thế muốn đi qua ôm đứa nhỏ.
Nhưng trong lúc bất chợt, Hoắc Tư Tước dường như tỉnh táo trở lại, hắn nhìn thấy đôi tay đang vươn về phía đứa nhỏ, ngay lập tức theo phản xạ ôm cô bé lại né tránh Kiều Thời Khiêm.
"Anh muốn làm gì?"
"Tôi muốn làm gì sao? Hoắc Tư Tước, tôi đang cứu con anh đấy, anh không biết anh vừa làm gì sao? Hả?”
Ánh mắt Kiều Thời Khiêm trở nên lạnh lẽo, anh ta nhìn chằm chằm Hoắc Tư Tước đầy vẻ thương hại.
Ôn Hủ Hủ còn đang ôm ngực, lập tức quay đầu nhìn chằm chằm Kiều Thời Khiêm.
Kiều Thời Khiêm: "..."
"Cứu con tôi? Nói như vậy, ngay cả trên người tôi có cái gì, anh đều biết rõ sao? Kiều Thời Khiêm, rốt cuộc anh là ai? Anh có thể luôn xuất hiện vào thời điểm quan trọng nhất sau khi tôi và cô ấy cãi nhau, còn trải đường lui cho cô ấy, nói cho tôi biết rốt cuộc anh có mục đích gì? Chỉ để có được cô ấy? Hay còn có một âm mưu lớn hơn?”
Không ngờ sau khi trải qua một hồi thăng trầm cảm xúc cực lớn như vừa rồi, Hoắc Tư Tước không hề bị những lời nói của Kiều Thời Khiêm kích thích.
Cả khuôn mặt của Kiều Thời Khiêm trở nên trắng bệch.