Anh ta thật sự không ngờ bản thân che dấu lâu như vậy, lại bị Hoắc Tư Tước vạch trần vào tối nay, bọ ngựa bắt ve sầu không để ý chim sẻ chực sẵn ở sau, hình như từ trước đến giờ anh ta chưa bao giờ là con chim sẻ đó.
"Hoắc - Tư - Tước!"
"Sao? Vẫn không đủ sao? Nếu không đủ, tôi có thể nói thêm chút cho anh nghe.”
“Đủ rồi!”
Cuối cùng cũng có ai đó chấm dứt chủ đề này.
Nhưng mà người đó không phải Kiều Thời Khiêm mà là Ôn Hủ Hủ, cô nhìn chằm chằm hai người đàn ông này, nghiến răng nghiến lợi nói.
Hoắc Tư Tước lập tức ngoan ngoãn không nói lời nào nữa.
Còn Kiều Thời Khiêm lòng lạnh như tro tàn đang chờ phán quyết.
Sự việc đã phát triển đến mức này, bất kể xuất phát từ quan điểm nào, Ôn Hủ Hủ quả thật nên vứt bỏ anh ta, sau đó trở lại bên cạnh Hoắc Tư Tước.
Thế nhưng điều làm cho tất cả mọi người phải bất ngờ khi Ôn Hủ Hủ quát xong hai chữ ‘đủ rồi’, cô lại trực tiếp chuyển ánh mắt về hướng Kiều Thời Khiêm: "Đã đến lúc lên máy bay rồi.”
Kiều Thời Khiêm: "..."
Giống như trái tim đã chết đột nhiên sống lại, anh ta vui mừng khôn xiết gật gật đầu, ngay lập tức cầm lấy hành lý trên đất.
Hoắc Tư Tước sững sờ.
Có thể nói là hắn hoàn toàn không dự liệu được kết quả này, hắn vẫn đứng trơ như phỗng để cho hai người bọn họ xách hành lý xoay người rời đi.
Cho đến khi đứa trẻ trong vòng tay hắn nhìn thấy mẹ rời đi, bắt đầu vùng vẫy kịch liệt: "Mẹ ơi, mẹ...".
Tại sao?
Tại sao có thể như vậy?
Cuối cùng Hoắc Tư Tước cũng bừng tỉnh, sau đó ôm đứa nhỏ bộc phát cảm xúc lần nữa, hắn giống như kẻ điên xông tới túm lấy Ôn Hủ Hủ, kéo mạnh về phía mình.
"Tại sao? Tôi nói... vẫn chưa đủ rõ ràng sao?”
Hắn nhắm chặt hai mắt, loạng choạng bước ——