chiếc xe thương mại Toyota rất xịn chạy ra khỏi đường cao tốc của sân bay.
Nhưng sau khi chạy ra khỏi đường cao tốc lại không đi về phía nội thành.
Mà quay đầu đi về một nơi vắng vẻ.
Muto Kenjiro đang nhắm mắt nghỉ ngơi, thấy xe bỗng nhiên dừng lại, ông ta mở mắt, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao.
Lúc ông ta kéo cửa xe xuống nhìn ra ngoài, đột nhiên lạnh lùng hừ một tiếng.
"Sao thế, không phải nói là đến tứ hợp viện à, sao lại dừng ở đây?"
Lúc này, lái xe từ từ xoay người lại.
Trên mặt cậu ta nở nụ cười xấu xa.
Tài xế không phải là người của Viên Điền Hồng mà là Vương Tiểu Thất.
Vương Tiểu Thất cười khanh khách với Muto Kenjiro nói: "Hiếm khi các ông tới Hoa Hạ, chỉ ở đây có một ngày thì ngắn quá".
"Hoa Hạ chúng tôi đất đai trù phú, phong cảnh tươi đẹp, nếu các ông đã đến rồi thì đừng đi nữa".
"Chôn hết xuống đất, làm phân bón cho cỏ cây hoa lá có phải tốt hơn không?"
Muto Kenjiro lập tức trợn mắt lên, quát to: "Mày muốn chết à?"
Đột nhiên, một đường kiếm bỗng lóe lên trong không trung.
Muto Kenjiro rút thanh kiếm giắt bên hông ra chém về phía Vương Tiểu Thất, tốc độ nhanh đến mức mắt thường nhìn không rõ.
Nhưng thanh kiếm samurai đang chém về phía Vương Tiểu Thất bỗng nhiên rơi xuống đất.
Cùng rơi xuống với thanh kiếm samurai còn có cánh tay phải của Muto Kenjiro.
Muto Kenjiro đứng hình, nhìn cánh tay vừa bị chém đứt của mình bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Nhanh! Thật sự quá nhanh!
Ông ta không nhìn thấy Vương Tiểu Thất ra tay thế nào.
Ông ta chỉ kịp thấy Vương Tiểu Thất rút ra một thứ giống như con dao bầu.
Con dao này chỉ dài bằng hai bàn tay gộp lại.
Nhìn có vẻ cũng không sắc lắm.
Nhưng lúc Vương Tiểu Thất cầm nó lại làm Muto Kenjiro thấy sợ hãi.
Vừa nãy Vương Tiểu Thất cho người ta cảm giác chẳng khác gì người bình thường cả.
Nhưng từ lúc cầm con dao trong tay, cậu ta đã thay đổi.
Nụ cười trên mặt Vương Tiểu Thất lúc này mặc dù chẳng có vẻ yếu đuối.
Nhưng lại khiến người ta càng ngày càng cảm thấy nguy hiểm.
Vương Tiểu Thất từng bước đến gần Muto Kenjiro.
Muto Kenjiro liên tục lùi về sau.
Lúc này mấy tên đàn em của Muto Kenjiro cùng hét lên.
Bọn chúng vung thanh kiếm samurai trong tay lên.
Lao về phía Vương Tiểu Thất từ mọi hướng.
Nhưng bọn chúng còn chưa chạm được sợi lông tơ trên người Vương Tiểu Thất đã liên tiếp ngã xuống.
Miệng vết thương trên người bọn chúng giống hệt nhau.
Gần như bị cắt đứt động mạch chủ trong nháy mắt.
Mạch máu giống như ống nước bị cắt mất một đầu, máu tươi bắn tung tóe.
Cao thủ của gia tộc Muto nằm la liệt trên đất.
Bọn chúng dùng ánh mắt sợ hãi, không hiểu chuyện gì xảy ra nhìn chằm chằm Vương Tiểu Thất.
Bọn chúng không cam lòng.
Thật sự không cam lòng.
Bởi vì đám bọn chúng đều là đại tông sư.
Thậm chí có cao thủ đại tông sư đỉnh cấp.
Nhưng trước mắt Vương Tiểu Thất bọn chúng như con thiêu thân lao vào lửa.
Đứng ở xa nhìn Vương Tiểu Thất, chỉ cảm thấy cậu ta là một cao thủ.
Nhưng chỉ lúc đánh nhau mới nhận ra, cậu ta đã vượt xa hàng ngũ cao thủ tầm thường rồi.
Thực lực của cậu ta rất sâu. Vẻ mặt Muto Kenjiro không cam lòng.
"Sao lại thế? Mày là ai? Rốt cuộc mày là ai?"
"Gia tộc bọn tao có tất cả các tài liệu liên quan đến các thế lực lớn ở thủ đô".
"Nhưng trong tài liệu này không có tên của mày".
Vương Tiểu Thất mỉm cười nhìn Muto Kenjiro.
Mặc dù nhìn vẻ ngoài thì cậu ta ung dung thế.
Nhưng bàn tay cầm dao bầu của cậu ta hơi run rẩy