Vào buổi sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy và được chiêm ngưỡng khuôn mặt Rokuko.
… Đầu tôi dần dần tỉnh táo.
Ấy chếttt! Nguy hiểm quáaa!
Còn sống, tôi còn sống! Không bị trời phạt sao? Ổn rồi? Aah, hay do thời gian trì hoãn…
Thế quái nào? 50% cộng 50% bằng 100%? Tôi tính sai, nghĩ theo cách bình thường là MAX 75%. Hơn nữa, trời phạt tuyệt đối không liên quan tới tỉ lệ thành công, tôi bị che mắt trước dụ hoặc của chăn thần ư!?
Đó chưa phải phần nguy hiểm nhất. Haku-san cũng có mặt tại đây. Giả sử phòng này phòng ngủ của Rokuko và Haku-san từ đầu. Nghĩa là không lạ nếu Haku-san bước vào và nhìn thấy bọn tôi như hiện giờ.
Rời giường luôn và ngay. Phew, mồ hôi qua đêm… không phải. Hiện giờ chỉ là mồ hôi lạnh.
Không có vấn đề với [Siêu Biến Hình]. Tôi vẫn giống Rokuko, một loli. Chính xác hơn thì tôi chứa đầy ma năng, không có dấu hiệu tự ngắt đi. Chắc tôi luôn tràn đầy ma năng do hiệu ứng của chăn thần?
“Trước tiên cái mạng này an toàn rồi. Ít nhất vào lúc này.”
Nhưng mà, hình như có mùi thơm từ cơ thể này. Hít hà, hít hà. Thế quái nào… à, đây là mùi của Rokuko? Bọn tôi ngủ cùng nhau, và tôi cũng biến thành Rokuko.
Ấy chết, tôi vừa ngửi dưới nách em ấy. Cảm giác hơi tội lỗi.
“Nnn.. hử? Sao lại có thêm một em nữa ở đây nhỉ… ồ, Kehma. Chào buổi sáng.”
“Em thức rồi à? Chào buổi sáng, Rokuko.”
“… Giờ chúng ta là một đôi chưa?”
“Em tự nhiên nói gì thế?”
“Bởi vì Kehma là em, chúng ta đã chung cơ thể và tâm trí nhỉ? Em trở thành một thể với Kehma qua đêm… nên chuyện đó trở thành sự thật rồi? Tất cả là nhờ chăn thần!”
“Sai! Sai hoàn toàn!”
“… Nè Kehma thấy sao? Muốn ngủ tiếp chứ? Chăn bông cảm giác rất tuyệt đúng không?”
Má em ấy đỏ lên với nụ cười trên mặt, Rokuko nâng chăn lên dụ tôi vào.
Kuh…! Đúng là lời mời hấp dẫn! Cách em ấy nâng chăn lên làm tôi thấy được đôi chân… cái cảm giác bùm bùm sâu trong ngực tôi là gì nhỉ!? Đầu tôi mụ mẫm mất!
T-tôi linh cảm sẽ không tốt nếu cứ ở lại như này.
… Nhưng nếu hủy biến hình, tôi sẽ vô vọng nếu gặp Haku-san nhỉ? Kể cả bị Haku-san bắt gặp, cơ hội cao tôi sẽ trốn thoát nếu giống Rokuko. Nghĩ tới đây, tôi không thể trở về dạng cũ. Ít nhất thì [Kehma] đi ra từ phòng này là chuyện rất tệ.
Tức sẽ ổn miễn là tôi không hủy biến hình bên trong căn phòng này.
Tôi sẽ về tới phòng mình và làm tại đó.
“Kehma, anh không vào sao?”
“X-xin lỗi, anh sẽ tiếp tục sau khi chúng ta trở về hầm ngục. Đây là lãnh thổ của Haku-san, nên sẽ rất tệ nếu anh ở trong phòng này. Anh sẽ về phòng.”
“Aaw… được. Lần tới anh sẽ ngủ với em chứ?”
“Ừ.”
Rũ bỏ do dự rời khỏi chăn, tôi để lại Rokuko và căn phòng phía sau.
☆
Tôi thoát ra hành lang bên ngoài phòng ngủ. Phải trở lại phòng nhanh nhất có thể và hủy bỏ biến hình. Chuyện xảy xa ngay khi tôi cất bước đầu tiên.
“Ồ? Rokuko-chan.”
Eek!
Người tôi giật cả mình.
Khi quay lại, đứng ở đó là Haku-san, với nước da xấu và tay đặt trên thái dương như thể bị đau đầu.
Không thể tin, đây là trời phạt ư?
“Ah, umm, H-Haku, Ane-sama!”
“Chị xin lỗi, nhưng làm ơn đừng lớn tiếng… nó ong ong trong đầu chị.”
Ấy nhầm. Kết quả tôi vô tình gọi chị ấy Haku Ane-sama. Giờ đâm lao đành phải theo lao.
“Chị xin lỗi chúng ta không ngủ cùng nhau vào đêm qua. Cứ uống không ngừng, đến lúc chị nhận ra thì trời đã sáng… O-ow, ow.”
“Umm, chị buồn nôn không?”
“Ừ, đã hơi tốt hơn sau khi dùng ma thuật hồi phục—ồ? Bộ dạng đó.”
Khi chị ấy nói ‘bộ dạng đó’, tôi nhìn xuống… bên dưới là áo thể thao.
Chết, lộ rồi?
“Rokuko-chan cũng thức dậy rồi nhỉ … Mou. Chị thích em mặc áo ngủ dễ thương mà chị chuẩn bị cơ.”
“—Nn? Umm, nghe như chị đang nói em luôn mặc áo thể thao?”
“Em nói gì thế, em luôn mặc—ow…”
Luôn mặc chúng à? Vậy họ phải mua bằng DP.
Tôi không thấy Rokuko ngủ nhiều, nhưng chắc em ấy mặc áo thể thao lúc ngủ khi tôi không ở gần? Tôi không hiểu lắm, nhưng sự trùng hợp này khá thuận tiện.
“Giờ em muốn tắm với chị không?”
Tôi phải làm gì!?
Khoan đã, không thể nào tôi đi được! Đánh bài chuồn thôi.
“X-xin lỗi, Haku Ane-sama. Em phải vào nhà vệ sinh trước, nên…”
“Ồ không… chị đi cùng em nhé?”
Tôi không thể trốn thoát kể cả với cớ [Em phải vào nhà vệ sinh trước]!?
Kuh, đành vậy. Tôi buộc phải dùng bí kỹ.
“À, e-em không sao. Kehma đã gọi em, nên…”
“Ồ? Vậy em sẽ thay đồ trước nhỉ. Em không muốn gặp cậu ta trong chiếc áo đó.”
“Không, umm, em phải đi ngay—”
“Lên đồ trước khi gặp người khác giới là một thú vui của các quý cô đấy, em không biết ư? Cũng chẳng phải hầm ngục gặp chuyện cấp bách, nếu vội, cậu ta sẽ nói chuyện qua kênh liên lạc với em. Chăm chút bản thân được ưu tiên hơn gấp gáp. Kehma chắc sẽ chỉ ngủ tiếp trong lúc đợi, em không cần lo.”
Đến cả bí kỹ [Cộng sự đã gọi em] của tôi cũng không được!?
T-tôi nên làm gì...
“Thế nên sao chúng ta không tắm trước? Em sẽ tiện thể thay đồ sau khi làm sạch bụi bẩn. Chị còn chuẩn bị những bộ quần áo dễ thương và buộc tóc cho em.”
“Ể, à, em chưa muốn tắm vào lúc này.”
“… Kehma-san sẽ ghét nếu em có mùi mồ hôi đấy nhé?”
“E-em cũng chẳng biết Kehma thích không? Em đang vội, nên sẽ chỉ dùng [Tẩy Sạch].”
“Ô kìa, thật phí phạm. Chị có thêm vài loại hương liệu mới từ Xưởng Anh Hùng. Chúng sẽ khiến da em mịn màng và dịu hương mùi hoa huệ.”
“Để lần sau! Lần sau chúng ta sẽ tắm cùng nhau thật lâu!”
“O-ow… vừa nãy hơi đau đầu. Chị không nghe rõ, nhưng em nói chúng ta sẽ tắm cùng nhau à?”
Thế quái nào? Haku-san chỉ muốn tắm sáng với Rokuko!
Trong khi mải suy nghĩ, Haku-san đã nắm lấy tay tôi.
Quả là mạo hiểm giả hạng A, không thoát được… tôi không thể chuồn sao!? Nên làm gì đây, nên làm gì đây!?
3 Lựa Chọn— Chỉ Chọn Một:
Lựa Chọn #1: Tôi tuốt lại vẻ đẹp trai bỗng nảy ra ý tưởng trốn thoát.
Lựa Chọn #2: Đồng đội cứu thoát.
Lựa Chọn #3: Trốn chạy là vô vọng, thực tại là tàn nhẫn. Từ bỏ.
Tôi, một Chủ Hầm Ngục chuyên nghĩ ra các ý tưởng, rõ ràng sẽ chọn số 1!
“Nếu vậy, em sẽ đi thay đồ lẹ, xin hãy chờ bên ngoài phòng.”
“? Tại sao em thay đồ ngay trước khi tắm?”
“Tương tự như cách ăn nhẹ gì đó trước khi dùng bữa để cải thiện tiêu hóa.”
“Có chuyện như thế à? Nhưng sao chúng ta không thay đồ cùng nhau như mọi khi?”
“Với em, chỉnh tề trước khi gặp Haku Ane-sama cũng quan trọng như gặp người khác giới… Thế nên, umm, em sẽ rất vui nếu chị chờ. Rất nhanh thôi, nên—”
“Chị sẽ chờ.”
Xong!
“Ừm, chị hãy đợi bên ngoài phòng nhé?”
Tôi quay lại phòng ngủ.
Sau đó, tôi—rất, rất xin lỗi—đánh thức Rokuko khỏi giấc ngủ ngon lành. Chuyện khẩn cấp, làm ơn tha thứ cho anh. Aah, xem xét mọi chuyện, chỉ ở gần chiếc chăn đã khiến tôi thiếp đi.
“Munyaah, Kehma, ăn tất sống sẽ đau bụng đấy… anh phải luộc chúng trong suối nước nóng trước…”
“Anh xin em, hãy thức dậy.”
“Fuah… gì cơ…? Tất ăn ngon?”
“Anh không ăn chúng. Anh đã không ăn, và sẽ không ăn. Làm ơn, thức dậy.”
“… Nn, Kehma…? Thì ra anh cuối cùng đã quay lại ngủ?”
Đáng tiếc, không.
Tôi giải thích tình hình cho Rokuko.
“Haaafuu, hiểu rồi. Em chỉ cần đi tắm cùng Haku Ane-sama bên ngoài phòng là được nhỉ?”
“Ờm, ừ—Anh buộc phải đánh thức em, nên anh nhất định sẽ bù đắp.”
“Anh sẽ làm mọi chuyện chứ?”
“Miễn là không gây ra vấn đề lớn.”
“… Ồ vậy thì, anh nợ em một lần nhé?”
Rokuko nói vui vẻ khi cất chăn thần vào [Kho Đồ].
“Haku Ane-sama, xin lỗi đã để chị chờ.”
“Aaw! Rokuko-chan mặc rồi kìa!—Oooow, đầu chị…”
“Chị ổn không, Haku Ane-sama? Cùng đi tắm thôi.”
—Tiếng bước chân hai người nhỏ dần.
Tôi đã xoay xở tránh được hiểm nguy.
Một lần nữa, tôi trở về căn phòng được giao cho.