Tôi chấp nhận đấu giả chiến.
Từ chối hoặc đẩy sang cho Thịt cũng được, nhưng tôi muốn thử nghiệm golem trang phục ghi nhớ chuyển động của mạo hiểm giả hạng A (Misha).
Thịt và Ichika có cách chiến đấu riêng, nên họ chỉ dùng như hỗ trợ.
Bởi tất cả điều trên, bọn tôi đi về sân sau của nhà trọ. Thịt ở cùng tôi, tất nhiên. Rõ ràng ở cùng hai người lạ không tốt tí nào.
“Nhào vô bất cứ lúc nào!”
“Xin nhẹ tay, tôi thường là pháp sư ở hàng sau.”
Tôi đứng đối mặt với Setsuna. Không cầm kiếm trong tay, tôi đang dùng găng tay dành cho đấu giả chiến. Chuyển động của Misha lấy cơ sở là của võ sư, nên tôi không dùng kiếm. Bản thân cô ấy có lẽ dùng một cái, dù tôi chưa được thấy cách cô ấy dùng.
Nhưng ma thuật là trường hợp khác hẳn. Thực hiện niệm chú [Nước], một quả cầu nước lơ lửng trên không.
“Dùng lửa sẽ khá nguy hiểm.”
“Đây là đấu giả, nhưng anh không cần giữ sức.”
Setsuna làm nóng bằng cách nhảy nhảy. Ngực cô ấy cũng nhún lên xuống. Nhìn vui mắt đấy, cơ mà không đau saol?
“Vậy tôi tới đây.”
“Ờ, tôi tiếp chiêu đầu của anh.”
Setsuna giữ chặt nắm đấm. Vào cùng lúc đó, tôi bắn tới một quả cầu nước.
Tôi giao cơ thể cho golem trong phục trong lúc tập trung dùng ma thuật. Hơi bị phiền, nhưng tôi nên phối hợp với nó.
Tôi lao tới cô ấy với một cú đấm—cảm giác sẽ khiến tôi đau cơ sau này—nhưng cô ấy chặn lại bằng mu bàn tay, gạt sang một bên. Còn về quả cầu nước, cô ấy tung nắm đấm phá bằng tay còn lại.
“Này, chẳng phải anh là pháp sư?”
“Trước sau cũng thành đấu tay đôi nhỉ? Tôi nhận ra tốt hơn cứ lược bỏ rắc rối.”
Golem trang phục bình thường không thể mô phỏng đa số võ thuật của Misha, mạo hiểm giả hạng A. Nhiều nhất từ từ bắt chước các chuyển động chậm của cô ấy là giới hạn.
Tuy nhiên hiện giờ, tôi có thể mô phỏng 50% khả năng của Misha. Đây là nhờ phát triển các khớp hỗ trợ chứa orichalcum.
“Ahaha, Trưởng Làng-san, anh cũng không vừa.”
“Nhưng hiện giờ đang hơi quá sức với tôi.”
Nắm đấm của Setsuna lao tới trước mặt tôi, xuyên phá khoảng cách. Cổ tôi vặn về phía sau, di chuyển đầu tránh đòn, nhưng cú lắc làm rung chuyển đầu, khiến tôi choáng váng. Ugeeeh.
Cơ thể tôi sẽ hỏng mất nếu chịu đựng quá nhiều. Có lẽ tôi nên tập trung chịu những những pha bất ngờ đó, chuyển động điên cuồng hơn cả dùng ma thuật?
Tấn công của Setsuna như nước chảy mây trôi. Phá trụ, đá vòng cầu, đấm trái tay, húc đầu, vật, cùi chỏ, cú thọc thẳng, đấm trái tay, đấm dốc xuống… không kịp thở. Tôi sẽ bị nốc ao bởi đòn đầu nếu không nhờ bộ pháp của Misha giúp trụ lại ở đây.
Tổn thương nhận từ rung lắc giảm nhẹ do tôi tránh với chuyển động tối thiểu, geeh… uoh, tôi đảo người về phía sau.
Kéo dãn chút khoảng cách. Tôi bắt đầu niệm phép [Nước] và—ugeh, bị phá. Thực ra tôi chẳng cần niệm gì cả, nhưng không muốn để cô ấy biết. Làm giả câu chú cũng bất khả thi bởi Setsuna có thể sẽ nhận ra.
Tôi kết thúc câu chú ngắc ngứ bằng mọi cách và bắn quả cầu nước về hướng cô ấy—
“Ho—”
Cô ấy dễ dàng phá vỡ.
Tôi từ bỏ, chẳng có thứ gì sài được. Đầu óc tôi mờ mịt, phải thở một hơi.
Woah, tầm nhìn trở nên đen kịt. Guhaaah. Tôi chỉ muốn bất tỉnh và ngủ ngay tại đây.
“H-hah, c-chúng ta dừng ở đây được không?”
“Eeeh? Nhưng cuộc vui chỉ vừa mới bắt đầu.”
“Tôi tới giới hạn—woah!”
Tôi hụt chân và vô lực ngã về phía sau.
“—Khui.”
“Nhận lấy—…!?”
Tôi ôm ngực Setsuna khi cô ấy bắt đầu vung đấm về phía tôi bằng toàn bộ sức lực, ném cô ấy bay qua người.
Bùm!
Bất ngờ và đẹp mắt đến độ người ta sẽ gọi là [Trọn điểm] hoàn hảo.
… Nói ra thì ở đây cũng có cách di chuyển như thế hử…
“Nkuu. Anh lừa tôi, Trưởng Làng-san. Trông như anh đang ngã thật ấy.”
“… Ừ-ừ. Chỉ là tình cờ thôi… hẳn là đủ rồi.”
“Tôi thua sao… đó là lần đầu tôi thua trong làng này.”
“Giống một trận hòa hơn. Đúng ra là tôi thua. Tôi chẳng nhấc nổi chân nữa.”
Tôi hụt hơi lắm rồi. Trong khi Setsuna vẫn đầy tinh thần. Hơn nữa, xem ra cô ấy vẫn còn lá bài tẩy. Cô ấy chưa hề dùng kỹ năng nào.
Tôi chắc chắn sẽ chết vì thiếu oxy nếu cả hai cứ tiếp tục. Tôi phải đặt giới hạn lên golem trang phục…
Thực ra tôi định sẽ tới và nhận thua vào lúc hợp lý, nhưng cuối cùng thì không. Grah. Lựa chọn còn lại là khăng khăng tôi đã thua.
“Không, cô nói mình mạnh ngang mạo hiểm giả hạng B và không nghi ngờ gì nữa. Là tôi thua, tôi bỏ cuộc.”
“Không không, Trưởng Làng-san làm cú ném tuyệt vời như vậy vào lúc cuối, anh rất mạnh.”
“Không không không, rõ ràng là tôi chẳng nhấc nổi chân nữa. Tôi thua toàn tập.”
“Không không không không, tôi đã thua vào khoảnh khắc anh quyết định đòn ném đó.”
Cả hai vẫn nằm trên đất, không hiểu sao rơi vào vũng lầy khi cả hai đều muốn thua người kia.
… Trong trận chiến này, kẻ thắng là kẻ thua cuộc!
“À, vậy tính hòa nhé?”
“… Được, đồng ý.”
“Chúng ta hòa! — Chà, tôi vẫn nghĩ mình là người thua!”
“Ơ kìa, tôi thua mới đúng! — Dừng lại thôi. Chúng ta sẽ thành vòng lặp mất.”
“Ahaha.”
Cuối cùng chúng tôi tán đồng và xem đó là một trận hòa.
“Anh làm tốt lắm. Quả là Chủ Nhân của em.”
“Trưởng Làng-san rất mạnh, nhưng thể lực quá mức tệ hại. Anh bị thương ở đâu à?”
“Hahaha…”
Nâng người tôi lên, Thịt đưa tới một cốc nước. Tôi di chuyển cánh tay mệt mỏi ra nhận và uống…
Aah, tuyệt vời.
Ít nhất, tôi nhận ra mình dùng tốt một trong những võ thuật của Misha. Có vẻ sử dụng sẽ không giết chết tôi.
Tất nhiên, kể cả bị giết, tôi đã biến hình thành [Bản Thân], nên ổn thôi.
Hay tôi nên mừng rằng không cần thiết? Ý là, chẳng ai muốn chết thử tẹo nào.
Nhân tiện, bất kể biến thành bản thân, tôi vẫn bị hạn chế khả năng. Không ảnh hưởng tới khả năng thể chất, nhưng những thứ như chiêu thức đặc trưng của tôi, [Tạo Golem] đều bị cấm. Cũng tương tự khi biến thành người khác. Tôi không thể dùng đa số khả năng của họ.
“Này, Mun-senpai. Làm ván không? Chị thua Trưởng Làng-san, nên hiện giờ rất muốn gỡ~”
“… Chấp nhận. Lần này em sẽ không thua.”
Oi, là hòa chứ!
Tôi vặn lại trong đầu.
Thịt đối đầu Setsuna, em ấy cầm dao gỗ được làm cho đấu giả chiến trong tay.
Và trận đấu giả chiến cấp cao bắt đầu.
Chặt, quét, đấm, né, đá, dính đòn, ôm, vặn người, ném, lặp lại toàn bộ. Mọi chuyện diễn ra như họ tráo đổi vị trí qua lại cho nhau.
Khi nghĩ người nọ ở bên trái, họ ở bên phải. Khi nghĩ ở bên phải, họ bỗng nhảy bật lên. Mắt tôi đảo vòng vòng chỉ bởi quan sát.
… Thịt vẫn chưa được làm khớp hỗ trợ orichalcum…
Tôi thu thập và sử dụng tất cả orichalcum đã dùng tại [Bãi Biển Trắng] cho bộ hỗ trợ của mình, nhưng orichalcum dành cho Thịt sẽ làm bằng kiếm nhận từ [Cha].
(Giai đoạn nghiên cứu và phát triển đã hoàn thành trong quá trình chuẩn bị Đấu Hầm Ngục, nên tôi chế tạo ra ngay.)
Hử? Ban nãy tôi cũng di chuyển như thế à? Không khó hiểu khi tôi chóng mặt.
“Fuh—! Hyah!”
“Kuh, nhưng…!”
Vừa rồi, khoảnh khắc Thịt chém xuống người Setsuna bằng con dao gỗ, Setsuna đấm gãy con dao.
“Phần thắng thuộc về chị nhỉ?”
“Kuh, em vẫn tiếp tục được.”
Thịt ném con dao gãy về phía Setsuna, chạy tới chỗ cô ấy cùng con dao gãy. Một âm thanh trầm đục từ vật cứng trúng da thịt khi họ lướt qua người nhau. Con dao gãy em ấy ném rơi xuống chân của Setsuna. Chuyện gì vừa diễn ra… ?
“U-ugu…”
“Tiếc ghê. Suýt soát, nhưng không Chómun-chan.”
Thịt cúi xuống, dùng tay ôm lấy đầu.
Có vẻ Thịt cố chém vào ống chân cô ấy khi hai người lướt qua nhau, nhưng ngược lại, bị lên gối vào đầu. Trông khá đau.
“Em thua…”
“Ván nữa chứ? Chị thì bao lâu cũng chiều. Chị yêu quý những đứa bé mạnh mẽ, cứ tới đây!”
“Umm…”
Thịt liếc nhìn tôi. Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên đầu Thịt… À, không thể dùng [Trị Thương]. Hạn chế của [Siêu Biến Hình] thật khó khăn.
“Ờ, anh sẽ về phòng. Em muốn làm gì.”
“… Em cũng đi.”
“Thế sao? Setsuna, hãy dừng lại ở đây. Làm ơn thực hành với Mun lần tới.”
“Muu, tiếc nhỉ. Tôi sẽ buông tha anh hôm nay, nhưng lần tới tôi chắc chắn sẽ thắng Trưởng Làng-san!”
“Ờ, có thể nói cô vừa thắng rồi đấy. Tôi mệt nên sẽ đi ngủ đây. Ngủ ngon.”
“Chuyện đó không hay lắm~! Chúng ta sẽ đánh một trận đàng hoàng vào lần tới, ngủ ngon~!”
Tôi vẫy chào Setsuna khi trở về phòng. Kết thúc [Siêu Biến Hình], tôi dùng [Trị Thương] lên Thịt và bản thân. Aaah, tốt hơn nhiều rồi.
Setsuna nói chung là mạnh. Tôi không biết Nayuta ra sao, nhưng cô ấy rất hiểu giả kim thuật.
… Tôi muốn giữ hai chị em này làm đồng minh. Họ không phải những sinh vật phi lý như Anh Hùng hay Rin, nên tôi có thể xử lý kể cả bất trắc. Ít nhất, tôi nghĩ vậy.
Hãy nghĩ phải làm gì với họ trong lúc ngủ. Hôm nay tôi xong việc rồi, đã hết giờ.
Dùng chăn thần được không nhỉ… dừng lại thôi. Tôi là đứa trẻ biết kiên nhẫn. Không hẳn tôi muốn dùng đau mỏi cơ làm cái cớ để ngủ hay gì cả. Cũng không hẳn tôi thấy lạnh sống lưng trong giây lát hay gì cả.